Hàng năm, lễ hội tổ
chức vào mùng hai tháng Hai ở An Châu đều có rất nhiều hoạt động chào
mừng. Năm nay lại có thêm Tấn quốc công, sự kiện càng được tổ chức long
trọng hơn. Nghe nói mùng hai tháng Hai năm nay, không chỉ có nữ tử tham
gia “Trăm hoa khoe sắc”, mà thiếu gia các phủ cũng sẽ tỷ thí văn võ. Bởi vậy, hiện tại, không chỉ khuê tú các nhà vắt chân lên cổ tập luyện để
chuẩn bị khoe khoang một trận lớn, mà các vị thiếu gia gần đây cũng vội
vàng hành động, chỉ mong được Tấn quốc công để mắt tới.
Thái Sử Lan nghĩ thầm, trước khi Tấn quốc công rời đi, các nàng chắc
cũng chẳng có tâm tư cùng nàng gây loạn. Bởi vậy, nàng hiện giờ cảm thấy vô cùng nhàm chán, quyết định đi dạo hoa viên. Nghĩ tới việc tên Dung
Sở kia sắp phải cút đi, đúng là tin tức tốt nhất trong mấy ngày này.
Nàng đi dạo trong hoa viên, bên cạnh một người cũng không có, ai nhìn
thấy nàng cũng vội vã trốn đi từ xa, chỉ sợ tới gần là sẽ trượt chân
xuống hồ hoặc đột nhiên nổi điên gì đó. Bỗng nhiên, phía trước có người
rẽ hoa đi đến, bộ dáng so với nàng còn có phần thong dong hơn. Thái Sử
Lan ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút nhu hòa, là Thai Thế Đào. Người
này có thể xem như là đệ đệ gần gũi nhất với Thai Thế Lan, cũng là người đối xử với nàng tốt nhất trong Thai phủ.
- Đệ sao lại rảnh rỗi ở đây tản bộ thế này?
- Tỷ tỷ. - Thai Thế Đào thấy nàng cũng vô cùng vui vẻ, cười ha hả sờ sở
đầu, - Phu tử nói, văn võ đệ học cũng đủ rồi, bây giờ thiếu hụt chính là kinh nghiệm thực tế cùng tầm nhìn. Muốn có hai thứ này thì phải đi ngàn dặm đường, nhìn trời trải cảnh. Còn chuyện lễ hội sắp tới, cũng không
cần quan tâm làm gì.
- Thiếu gia chính là thần đồng bậc nhất của An Châu, đâu giống mấy vị thiếu gia khác, đợi cho nước đến chân mới nhảy. - Một thị nữ bên người hắn mím môi cười duyên.
- Mặc
Hà, đừng nói như vậy, kẻo để các huynh đệ nghe được lại chê cười. - Thai Thế Đào quát lớn một tiếng, trên môi lại mang ý cười. Nhìn cái bộ dáng
này, chín mười phần là thích thị nữ xinh đẹp kia rồi.
Thái
Sử Lan liếc mắt nhìn nha đầu tên Mặc Hà một cái, cảm thấy không vui vẻ
gì. Ăn mặc so với thị nữ bình thường trông trưởng thành hơn cũng được
thôi, nhưng lời nói không có gì hay ho ban nãy, là ngây thơ không hiểu
chuyện hay là cố ý mà thành? Hơn nữa ánh mắt nàng ta mập mờ, mặc dù đang cười nhưng lại chồng chất tâm sự. Chỉ có Thai Thế Đào ngây ngô, đơn
thuần mới nhìn không ra.
Chẳng qua, Thái Sử Lan cũng sẽ
không vì người qua đường Giáp mà tốn nhiều tâm tư. Ngược lại, hiện tại
nàng đối với vị “phu tử” trong miệng Thai Thế Đào kia vô cùng hứng thú.
- Sư phụ này của đệ hiểu biết cũng thật uyên thâm.
- Đương nhiên rồi. - Thai Thế Đào tự hào cười rộ lên, nhưng liền sau đó
lại bày ra biểu cảm suy sụp, - Nhưng mà Lý phu tử cũng không phải người
trong phủ, mà là do đệ vô tình gặp được ở hiệu sách. Người vô cùng tốt
bụng, lại nho nhã, thông thái, chỉ có điều năm nào cũng sẽ du ngoạn
thiên hạ, thỉnh thoảng mới đến An Châu gặp đệ. - Hắn tiến lên một bước,
ghé vào tai Thái Sử Lan, thì thầm, - Thật ra trước kia ta cũng chỉ bình
thường như các huynh đệ khác thôi, có được ngày hôm nay đều là nhờ có
người chỉ bảo.
Thái Sử Lan thấy vẻ mặt sùng bái của hắn,
trong lòng khẽ động, nghe qua thì vị Lý phu tử kia giống như một ẩn sĩ
vùng núi. Nhưng mà, một người như vậy đột nhiên xuất hiện ở An Châu, chỉ là do cơ duyên thôi sao? Nếu như ban đầu tư chất Thai Thế Đào cũng chỉ ở mức trung bình, tính tình cũng không phải mười phần xuất sắc, vậy dựa
vào cái gì mà khiến hắn để mắt tới?
- Tỷ tỷ, sư phụ mới tặng đệ một bộ sách mới. Đệ còn chưa kịp xem thì đã gặp tỷ ở đây rồi, vậy
chúng ta cùng nhau xem đi. - Thai Thế Đào kéo tay áo nàng, vừa khoe vừa
đi về phía trước.
Thái Sử Lan không thể không đi theo, lúc liếc qua Mặc Hà lại thấy sắc mặt nàng ta chợt đổi.
Thai Thế Đào một mạch đi vào trong sân. Lúc bước qua cổng, Thái Sử Lan chú ý thấy Mặc Hà để mấy gã sai vặt lui hết ra ngoài, chỉ có một mình nàng ta theo vào.
- Tỷ tỷ. - Thai Thế Đào vui vẻ đi tới bên giá sách.
Bộ sách kia được đựng trong một hòm gấm, hoa văn phong cách cổ xưa vô cùng tinh xảo, vừa thấy liền biết là đồ tốt. Chỉ có điều nhìn qua có vẻ
nặng, Thai Thế Đào có phần phải cố hết sức mà bê. Thái Sử Lan đang định
tiến lên giúp đỡ. Nàng vừa nghiêng người liền nhìn thấy Mặc Hà. Thị nữ
xinh đẹp kia đang đứng cạnh bàn, dáng người cứng ngắc, đôi môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch, vô cùng căng thẳng.
Thái Sử Lan nhíu
mày, sao đó vội vàng xoay người nhưng đã quá muộn. Mặc Hà bỗng nhiên
vung tay, tự đập tan búi tóc của mình, rồi lập tức xé rách xiêm y, lộ ra một mảng da thịt trước ngực trắng nõn. Nàng ta nhanh chóng dùng tay
mạnh mẽ xoa nắn, đoạn trở mình xô đổ toàn bộ giá bút trên bàn, âm thanh
ồn ào lập tức vang lên.
Thai Thế Đào kinh hãi xoay người,
lập tức bất động. Hộp gấm mới rút ra được một nửa, hơi hơi nghiêng
xuống. Lúc này, không ai thấy rằng từ phía nắp hòm, một ít bột phấn màu
trắng từ từ rơi xuống mũi cùng miệng Thai Thế Đào. Thái Sử Lan lúc này
đang đứng cạnh hắn cũng không chút phát giác, mắt thấy Thai Thế Đào ngơ
ngác bất động, chỉ sợ hòm sách sẽ rơi xuống, vội vàng đẩy nó về chỗ cũ,
mắt vẫn nhìn chằm chằm Mặc Hà. Lúc này, bột phấn từ hòm sách rơi xuống
giá sách bên cạnh, bị gió thổi bay đi, không chút dấu vết.
... ....
Chỉ là, sự việc diễn ra trước mắt chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm
nho nhỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tuồng hay hãy còn ở
phía trước.
- Thiếu gia! - Mặc Hà thê lương lên tiếng, bổ
nhào đến, gắt gao bắt lấy mắt cá chân Thai Thế Đào, - Chàng không thể
đối xử với thiếp như vậy được, không thể đối xử với con của chúng ta như vậy được!
Hai mắt Thai Thế Đào trợn trừng, Thái Sử Lan cũng suýt chút nữa thì hộc máu mồm.
Quá là máu chó rồi!
Mặc Hà ầm ĩ một hồi. Thái Sử Lan cũng đại khái đã đoán ra, tám phần là do
Thai Thế Đào quá ưu tú, con cháu còn lại của Thai thị sợ bị hắn dành lấy hết nổi bật nên mới ra tay bôi nhọ hắn, chỉ có điều, thủ đoạn kiểu
này....
Thôi được, nhà người ta là thế môn danh gia, thủ
đoạn này thật sự rất hợp lí. Nhưng mà nàng có điều không rõ, Mặc Hà làm
sao để chứng minh đứa nhỏ trong bụng là của Thai Thế Đào đây? Chẳng lẽ
chơi trò lấy máu nghiệm thân như trong phim sao?
Mới vừa rồi bốn phía còn thập phần yên ắng, đến giờ, sau khi Mặc Hà náo loạn một
hồi, thật giống như trời đất thức tỉnh, cả Thai phủ lại náo nhiệt hẳn
lên, mơ hồ nghe được tiếng bước chân “ầm ầm” hướng tới. Hầy, đáng thương thay mấy vị lão gia Thai thị, đế giày gần đây có lẽ đều đã bị mòn hết
vì ma sát quá nhiều rồi. Mặc Hà lại tiếp tục kêu khóc vài tiếng, đảm bảo đám người bên ngoài đã nghe đủ thì lập tức không chút do dự, đập đầu
xuống đất.
”Ầm” - Âm thanh va chạm giòn giã vang lên, làm
cho Thái Sử Lan liên tưởng đến việc giữa trưa hè nóng bức đem dưa hấu
đập vỡ.
Ngay lập tức, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, xem xét
hô hấp của Mặc Hà, không nhịn được mà nhíu mày - nguyên lai vẫn là đoán
được quá trình, lại không đoán được kết quả. Nàng ta thế nhưng lại sảng
khoái tìm đến cái chết. Quyết tâm quả thật ghê gớm!
Tiếp tục “ầm” một tiếng, Thai Thế Đào hôn mê, đổ người xuống đất.
Lại là “ầm” một tiếng, cửa lớn lập tức bị đá bay.
Ba âm thanh giống như cùng lúc vang lên, trong nháy mắt đó, Thái Sử Lan
cũng chỉ kịp làm một việc. Nàng đem Gai Nhân Gian trong tay áo ra, dùng
gai màu vàng đâm thẳng vào mạch của Mặc Hà.
- ĐÀO NHI! - Một người vội vàng xông vào, rống lên một tiếng kinh thiên động địa.
Tổng quản An Châu, gia chủ Thai gia - Thai Bách lúc ở ngoài nghe được tiếng
kêu la thảm thiết của Mặc Hà, sắc mặt đã có phần tái xanh. Đến khi hắn
chạy tới, thi thể Mặc Hà trên đất lập tức đập thẳng vào mắt, phía bên
trong vạt áo vỏng lẻo còn thấy rõ vết bầm chi chít, nhất thời cơn giận
như hồng thủy vọt đến, mạnh mẽ phun trào.
Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Thai Thế Đào, đầu tiên vung tay lên, một bà đỡ lập tức tiến
tới, xem xét bụng Mặc Hà, yên lặng nhìn hắn gật gật đầu. Cả người Thai
Bách lập tức chấn động.
- Ngươi....nghịch tử nhà ngươi... -
Hắn cả người run rẩy, trợn mắt nhìn chằm chằm Thai Thế Đào vừa bị tiếng
động lớn đánh thức, vẫn còn đang mờ mịt không hiểu gì. - Bắt lấy nó cho
ta!
Ngay lập tức, một gã sai vặt cao to vạm vỡ tiến lên, giơ tay tóm lấy, xách Thai Thế Đào lên một cách nhẹ nhàng như xách một con
gà con.
- Phụ thân! Phụ thân! - Thai Thế Đào vừa nhìn thấy
thi thế Mặc Hà, suýt nữa lại ngất xỉu. Hắn vội vàng liều mạng cắn môi
dưới, chống đỡ để bản thân không hôn mê, thê lương kêu to, - Không phải
con! Không phải con! Nàng vu oan con! Người hãy nghe con nói! Trước hết
người hãy nghe con nói...
- Đồ súc sinh! - Ngũ quan Thai
Bách vì tức giận mà đồng loạt co lại, - Ngươi lại còn nói ngươi bị vu
oan? Mặc Hà là thị nữ bên người ngươi, đi theo ngươi nhiều năm, đang yên đang lành tại sao phải vu oan cho ngươi? Nàng ta lấy cái chết chứng
minh, ngươi còn không muốn thừa nhận?
Thái Sử Lan sờ sờ cằm. Quả thật, đây mới là màn máu chó nhất, phân đoạn nham hiểm cùng tàn tàn nhẫn nhất trong kế hoạch này. Đáng lẽ Mặc Hà vừa chết, tử vô đối chứng, nhìn qua tưởng rằng mưu tính ngu ngốc nhưng trái lại, hiện giờ tang
chứng vật chứng, nhân chứng đều đủ cả, ai cũng sẽ tin vào lời nói trước
lúc chết của Mặc Hà, không chút mảy may nghi ngờ. Quan trọng nhất chính
là sinh mạng, có âm mưu gì thì cũng phải sống sót mới có thể thực hiện,
nàng ta lấy cái chết để tố cáo, còn có thể là giả bộ hay sao?
- Phụ thân! Không phải con! Không phải con! - Vẻ mặt Thai Thế Đào ngập
tràn thê lương lẫn bi ai, liều mạng giãy dụa. Hai tên hộ vệ lại không
chút để ý, mặc kệ móng tay hắn vì túm lấy bàn học mà đã nứt vỡ, mang
theo dòng máu đỏ tươi trào ra.
Thai Bách có chút chấn động, một thiếu niên da thịt trắng nõn đứng cạnh lại bồn nhiên buồn rầu lên tiếng:
- Tam ca...Mặc Hà kia, đối với huynh tình cảm thắm thiết, lúc trước nàng
ta còn nói với nha hoàn của ta rằng huynh đồng ý để nàng làm di nương.
Kỳ thật đây cũng là chuyện đáng mừng, huynh chỉ cần đến cầu xin phụ thân một tiếng, hiện tại, vì sao lại thành ra như vậy... - Hắn lo lắng thở
dài một hơi, - Nghe đệ đệ khuyên một câu, huynh vẫn nên thừa nhận đi.
Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nô tỳ, cũng chẳng phải kẻ nào tai to mặt
lớn. Huynh chống chế như vậy, ngược lại làm cho đại bá càng thêm tức
giận, tội gì phải làm vậy?
- Thế Thành! - Thai Thế Đào gầm
lên giận dữ, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trắng nõn kia, - Ngươi nói bậy! Đê tiện!
Thai Thế Thành cười lạnh, lui về sau vài bước, lắc lắc đầu, dáng vẻ đúng kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ngươi còn có mặt mũi mắng huynh đệ! - Thai Bách càn thêm tức giận, hung hăng vung tay lên, - Lôi nó ra ngoài! Trước tiên lôi ra đánh, đánh đến
khi nó chịu nhận thì thôi! Sau đó lập tức đuổi về thôn trang Cổn Châu,
ta đời này không muốn nhìn thấy tên súc sinh này nữa!
- Tuân lệnh! - Hai hộ vệ ngay lập tức đứng lên, kéo Thai Thế Đào ra ngoài.
Thai Thế Đào ra sức giãy dụa, bắt bàn túm ghế, lôi kéo hết thứ này đến
thứ khác, cuối cùng cũng vẫn bị lôi đi trong tuyệt vọng.
Một phòng đầy người cũng chẳng ai nói gì, không một lời khuyên giải, mơ hồ
còn cảm giác thấy có người muốn nhảy lên reo hò khi kẻ khác gặp nạn. Mà
kẻ đó, không ai khác chính là người thân của mình.
Tiểu
thiếu gia nhỏ tuổi, lúc này một khắc thình lình trưởng thành, hiểu được
tình thân trên thế gian, hóa ra cũng chưa chắc đã là thứ có thể dựa vào
và tin tưởng. Trong giây phút phẫn nộ cùng tuyệt vọng nhất, thiếu niên
bỗng ngửa đầu hô to:
- Nương! Tỷ tỷ!
Ngay lúc thị vệ đem Thai Thế Đào kéo tới cánh cửa, một cánh tay bỗng giơ ngang chặn lại, chính là Thái Sử Lan!
Nàng vẫn luôn chờ đợi giây phút này mới ra tay, chính là lúc Hồi Hồn phát
huy tác dụng, đồng thời, nàng cũng phải để tiểu đệ rõ ràng bộ mặt người
nhà Thai thị.
Nơi này, nàng chắc chắn không thể ở lâu, nếu
như hắn còn muốn sinh tồn tại đây, mà cứ từ đầu tới cuối ngây ngô khờ
dại, thì có khi sang năm nàng đã có thể thấy hắn biến thành một một nấm
mồ đầy cỏ dại rồi.
Bị người khác lãnh khốc vô tình hãm hại,
hoặc là rơi xuống vực sâu không lối thoát, hoặc là phá băng mà ra. Tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác.
- Thế Lan! - Thai Bách quát chói tai, - Ngươi tránh ra! Chuyện này không đến lượt ngươi quản!
- Một đám người ngu ngốc. - Thái Sử Lan nói.
....
Không ai nghe đủ hàm ý lời này, chỉ biết trố mắt nhìn nàng. Thái Sử Lan có
chút lấy làm tiếc cho hiệu quả lời mắng của mình, càng thêm mất hứng chỉ một ngón tay lên mặt đất:
- Nàng ta không chết, gào to cái quái gì?
Mọi người đồng loạt quay đầu, trên mặt đất, Mặc Hà hai mắt mở lớn. Nhất thời không gian lặng ngắt như tờ.
- Không chết thì có làm sao? - Thai Thế Thành cười lạnh, - Chẳng lẽ có thể đổi trắng thay đen?
Thái Sử Lan chẳng thèm để ý tới hắn, vỗ vỗ mặt Mặc Hà:
- Nói chuyện chút đi.
Mặc Hà rên lên một tiếng, yếu ớt liếc mắt về phía Thai Thế Thành. Hắn ta
sắc mặt hơi biến, rồi lại lập tức cười lạnh một tiếng. Thái Sử Lan cũng
lười để ý, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được tâm tình thích thú
xem tuồng của hắn.
- Ngũ thiếu gia... - Giọng nói Mặc Hà tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng, - ...Ta nghe lời ngươi vu oan tam
thiếu gia...Ngươi buông tha người thân của ta được rồi chứ...
...
Một mảnh tĩnh lặng như tờ. Một lúc lâu sau, Thái Sử Lan ngửa đầu, giọng
cười mỉa mai, đi tới cầm tay Thai Thế Đào. Hai hộ vệ đang định ngăn lại
thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, cuống quít rút tay về.
- Thế nào? - Âm thanh Thái Sử Lan không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng, - Đệ
phải nhớ kĩ. Cho dù có là người thân trong nhà, cũng khó tránh khỏi việc tính toán âm mưu, bạc tình bạc nghĩa, bên trọng bên khinh, suy nghĩ hạn hẹp, vì vậy, ai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng mà dựa dẫm. Thứ duy
nhất mà đệ có thể dựa vào, chỉ có thể là bản thân mình.
Thai Thế Đào trầm mặc, rất lâu sau mới cất tiếng:
- Tỷ tỷ dạy bảo, cả đời này Thế Đào sẽ không quên.
Giọng điệu hắn trầm thấp, thong thả, sắc mặt không chút thay đổi, có vài phần giống với dáng vẻ Thái Sử Lan. Thắt lưng hơi hơi khom lại của hắn giờ
phút này thẳng tắp hiên ngang, thiếu niên nhỏ ngây ngô lúc trước, hiện
tại cả người đều toát lên vẻ phong nhã tài hoa. Quá trình trưởng thành
của một người, có lúc cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn tất, nhưng nhiều khi cũng chẳng qua chỉ là vài giây ngắn ngủi. Vốn là Thai Bách
đang bực tức đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, lúc
này đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tái xanh.
- Bày ra nguyên
một vở kịch vu oán giá họa ngu ngốc này, cũng chỉ vì tranh cái quái gì
mà vị trí đứng nhất hội “Rồng ngẩng đầu” mà thôi. - Thái Sử Lan kéo tay
Thai Thế Đào nhanh chóng rời đi, lưu lại một đám người vẻ mặt có hoảng
sợ, có xấu hổ.
Phía chân trời, một thanh âm rõ ràng rành rọt vang vọng...
- Ai muốn hãm hại ta, ta tất tiêu diệt hắn!