Đêm đầu tiên...
Thai Thế Trúc sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, dẫn theo
Thái Sử Lan đi về Thính Trúc Hiên. Đầu tiên, nàng yêu cầu Thái Sử Lan ở
tại Thiên Sương. Bị cự tuyệt!
- Không thích. - Thái Sử Lan thản nhiên.
Sau đó, nàng yêu cầu Thái Sử Lan cùng nàng phân chia giường ngủ. Tiếp tục bị cự tuyệt!
- Không cần thiết. - Thái Sử Lan lại thản nhiên.
Thai Thế Trúc nín thở, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt , tức để nổ
đom đóm mắt. Một lúc lâu sau, yêu cầu để thị nữ vào. Tiếp tục bị cự
tuyệt!
- Quá ồn ào. - Thái Sử Lan nói.
Thai Thế
Trúc thật muốn hét chói tai, thật muốn mắng người, thật muốn chạy ra
ngoài rồi vĩnh viễn không quay lại nữa, thật muốn dùng bình gốm đập tan
khuôn mặt vị mỹ nhân biểu tình không đổi như cương thi trước mắt này.
Chẳng qua là...nàng cũng không có gan làm.
Từ lúc người
trước mặt chết đi sống lại, nàng bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chính
mắt nhìn thấy người đã bị mình giết chết đứng ở trước mắt, cho dù có
chút hoài nghi, nhưng cũng không là gì so với cảm giác khiếp sợ tới mức
cả người co rúm lúc này.
Người này từ khi “sống lại” hoàn
toàn đổi khác so với trước kia, lạnh lùng hơn, quyết tuyệt hơn. Việc này khiến nàng lạnh lẽo tới tận tâm can, không dám hành động tùy tiện. Thai Thế Trúc hít sâu, hai tay nắm chặt, nhìn trời ba giây, lặng lẽ tiến
lên, tự trải giường chiếu, lấy ra chăn đệm, đang định chui vào.
Đúng lúc này, một bàn tay vươn tới, nhấc bổng nàng lên...
Thái Sử Lan từ nhỏ yêu thích vận động, tập luyện chăm chỉ, cho nên thân thể
nhẹ nhàng, khí lực khỏe mạnh. Lúc này, nhấc lên Thai Thế Trúc cùng với
nhấc lên con gà con cũng chẳng có gì khác biệt lắm.
Nàng
nhấc Thai Thế Trúc lên, nhìn chằm chằm vào nàng ta. Thai Thế Trúc bị
nàng nhìn chòng chọc hồi lâu, tự nhiên chột dạ, cụp mắt xuống, quên cả
chất vấn. Thái Sử Lan khinh miệt nhìn nàng, vung tay thả Thai Thế Trúc
ngã ngồi trên nền đất.
Nàng ta đau đớn hét lên. Thị nữ vội
vàng chạy vào đỡ Thai Thế Trúc, chờ đến lúc nàng ta đứng vững, phía trên giường, Thai Thế Lan đã an ổn trong chăn ấm, còn thuận tay vứt xuống
đất một cái đệm khác.
Thai Thế Trúc chống tay xuống đất,
nhìn nữ nhân kia thản nhiên nằm trên đệm nàng vừa rải ra, tức giận run
người. Nàng đồng ý để nàng ta ở cùng đã là vô cùng nhẫn nhịn rồi, không
ngờ nữ nhân này không hề có “quá phận nhất” chỉ có “càng quá phận”, lại
dám đuổi nàng xuống đất nằm.
- Ngươi...
- Ngươi
bị hôi nách. - Thái Sử Lan trở mình, đem gối dưới đầu ném thẳng về phía
Thai Thế Trúc. Sau đó, nàng từ trong giá sách rút ra mấy quyển dày, vò
vò rồi gối lên.
Thai Thế Trúc trợn mắt, muốn ngất ngay tại chỗ.
Bản gốc mà nàng tốn không biết bao nhiêu công sức tìm mua đấy! Nguyên là
nghe nói Tấn quốc công đến An Châu, dò hỏi mãi mới biết được hắn rất
thích các loại điển tịch. Sau đó, không biết nàng đã phải tìm đến bao
nhiêu người, tốn bao nhiêu bạc, chỉ vì muốn dâng lên cho quốc công một
món lễ vật vừa văn nhã vừa trân quý để được hắn chú ý, cân nhắc tìm giúp phu quân một vị trí tốt trong triều. Vậy mà...vậy mà bây giờ lại bị nữ
nhân này vò nát rồi sảng khoái đem đi gối đầu!
Có câu con
người một khi tức giận sẽ quên đi sợ hãi. Thai Thế Trúc thở hồng hộc nửa ngày, dần dần lấy lại bình tĩnh. Nàng giương mắt nhìn Thái Sử Lan an ổn ngủ trên giường, hơi thở nặng nề. Ánh mắt nàng cũng từ từ trầm xuống,
không nói một lời, ôm gối đến bên tháp nằm xuống.
Trên tháp, Thai Thế Trúc nằm ngửa, hai mắt mở lớn, bắt đầu tính toán, đợi lát nữa
giết chết ả, rồi để nha hoàn bên ngoài chịu tội thay đi...
Phía bên kia, Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích, giống như trời có sập xuống cũng không thể tỉnh lại.
Gần sáng, ánh trăng yếu ớt xuyên qua mành sa, kéo dài bóng dáng một người
đang từ tháp nhẹ nhàng bước xuống, chậm rãi tiến về phía giường, mở ra
năm ngón tay, từ từ đưa xuống...
- A... - Một tiếng hô nhỏ ngắn ngủi vang lên, nhưng cũng không phải giọng của Thái Sử Lan.
Bên giường, thân hình Thai Thế Trúc cứng đờ. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng ta tóc tai bù xù, năm ngón tay gập lại vẫn để nguyên giữa không trung,
giống hệt ma nữ. Chẳng qua là, ánh mắt nàng ta dại ra, trống rỗng.
Trên giường, Thái Sử Lan xoay người lại, trong tay đang cầm Gai Nhân Gian,
một chiếc gai màu bạc lóe sáng rực rỡ. Thai Thế Trúc vẫn đang chìm đắm
trong Quên Lãng. Thái Sử Lan đột nhiên vung tay, “bốp” một tiếng tát lên mặt nàng ta.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, lực đạo mãnh mẽ đến mức không thể mạnh mẽ hơn, má Thai Thế Trúc lập tức hiện lên
hình dáng năm ngón tay đỏ rực. Thái Sử Lan quơ quơ bàn tay, ánh mắt nàng ta vẫn mờ mịt như trước, một lúc lâu sau mới chậm chạp xoay người, vuốt mặt một cái, đi thẳng về tháp.
Thái Sử Lan nằm xuống, nhắm
mắt ngủ tiếp. Thẳng tới sáng hôm sau, một tiếng hét chói tai vang lên,
lôi nàng bừng tỉnh. Thái Sử Lan mở mắt, nhìn thấy Thai Thế Trúc đang
hoảng loạn nhìn nàng, lại sợ sệt nhìn khuôn mặt sưng vù của bản thân
trong gương đồng, lắp ba lắp bắp:
- Mặt của ta...Tại sao mặt của ta lại....
Có lẽ nàng ta còn muốn hỏi thêm, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thái Sử Lan lại không dám tiếp tục mở miệng.
Thái Sử Lan đứng lên, vuốt phẳng chăn đệm, vuốt đến không còn một nếp nhăn
nào mới quay đầu rời đi. Nàng lục tìm trong ngăn tủ, lấy ra một bộ xiêm
áo màu đen làm bằng sợi bông, không có thêu hoa đính ngọc, “xoạt” một
tiếng xé bớt vải tay áo rườm rà rồi mới thong thả mặc lên, lại lấy ra
một đôi giày đế mềm mới tinh đeo vào, dậm chân tại chỗ hai cái rồi mới
vừa lòng gật đầu.
Thai Thế Trúc nghẹn họng trân trối nhìn
Thái Sử Lan thản nhiên lựa lựa chọn chọn đồ của mình. Đến tận lúc Thái
Sử Lan xong xuôi mọi việc, lúc này mới bình tĩnh đi qua người nàng, nàng ta vội vàng kéo tay áo Thái Sử Lan.
- Ai đánh ta, có phải người hay không?
Thái Sử Lan bỗng nhiên vươn tay, Thai Thế Trúc cả kinh lùi lại một bước. Lại chỉ thấy nàng tách năm ngón tay, vút một cái qua mặt nàng ta, lại chỉ
chỉ vào mặt của nàng, rồi lập tức bước ra ngoài, đi thẳng.
Thai Thế Trúc ngây ngốc đứng đó, sờ sờ mặt, lại nhìn vào gương, cẩn thận
ngẫm lại động tác vừa rồi của Thái Sử Lan, hơn nửa ngày mới hiểu được...
Thái Sử Lan là bảo nàng so dấu tay!
Thai Thế Trúc chỉ thiếu điều phun ra một búng máu. Trên đời này, vậy mà lại có một nữ nhân kiêu ngạo đến thế!
...
Một ngày này, có xảy ra một vài chuyện vụn vặt.
Sự kiện thứ nhất: Thái Sử Lan chạy bộ quanh hồ trong hậu viện, gặp phải
một nhân sĩ không rõ thân phận định đẩy nàng xuống nước.
Kết quả: Nhân sĩ không rõ thân phận kia lại tự mình trượt chân ngã xuống.
Thái Sử Lan còn nghiêm túc ngồi xổm nghiên cứu tư thế bơi lội của nàng
ta mười giây, sau đó mới bắt đầu kêu cứu rồi lập tức bỏ đi.
Sự kiện hai: Nàng chạy được phân nửa, đột nhiên bị người ta chặn lại, nói
phía trước là vườn hoa, thỉnh cầu nàng đi đường vòng. Vì vậy, nàng ngoan ngoãn đi đường vòng, loanh quanh luẩn quẩn chạy tới vườn giả sơn, một
tòa núi giả bên trong đột nhiên sụp đổ.
Kết quả: Thái Sử Lan bình yên đi ra. Có người liền nghi ngờ đi vào nhìn, phát hiện tất cả
núi giả đều vô cùng hoàn hảo, không một vết nứt, vạn phần kinh ngạc,
không nhịn được đi đến dưới núi giả bị động chân động tay kia xem xét.
Lúc này, nủi giả sụp.
Sự kiện ba: Sau khi hai sự kiện kia
phát sinh, có người truyền lời nói phu nhân mời nàng đi uống trà. Nàng
liền đi, nước trà rất thơm, phu nhân còn tặng nàng một gói trà bảo nàng
đem về uống.
Kết quả: Ma ma đem gói trà đưa cho nàng tự
nhiên vẻ mặt dại ra, lập tức lớn tiếng nói gói trà này bị hạ độc. Người
trúng độc tuy rằng sẽ không chết, nhưng sẽ dần dần mất đi trí tuệ, biến
thành kẻ ngốc. Phu nhân vô cùng tức giận, không đợi ma ma nói xong, lôi
nàng ta ra ngoài phạt gậy. Sau đó hạ lệnh hậu táng người đã theo bên
mình hai mươi năm, nghe nói đó là nhũ mẫu từ nhà mẹ đẻ theo nàng sang
đây. Tất cả mọi người đều nhất trí ca ngợi phu nhân thưởng phạt phân
minh, từ ái độ lượng.
Thái Sử Lan cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ở đó ngồi cùng phu nhân ăn hết điểm tâm.
....
Đêm đó, nàng ngủ rất ngon, nhưng rất nhiều người lại không ngủ nổi.
....
Ngày thứ ba..
Ngày thứ ba lại bình an vô sự. Các tiểu thư Thai thị mặt như trái cà, vô
cùng thiếu sức sống. Thái Sử Lan liên tiếp bình yên thoát kiếp một cách
kì lạ, làm cho lòng tin của các nữ nhân khác bắt đầu sụp đổ. Trong phủ,
lời đồn đại bắt đầu lan rộng, ngày càng mang đậm sắc thái tâm linh huyền bí. Lời đồn mới nhất chính là nói Thai Thế Lan mượn xác hoàn hồn, Thai
Thế Lan của hiện tại đã sớm không còn là nàng của trước kia nữa.
Trí tưởng tượng vô cùng phong phú, còn ai dám nói cổ nhân ngu ngốc hả? Thái Sử Lan chép miệng
Chẳng qua, rất nhanh nàng liền hiểu được, các vị tiểu thư kia đột nhiên an
phận không chỉ vì sau quá nhiều lần thất bại, cần có thời gian nghỉ ngơi để nghĩ ra cách khác mà còn có thêm một nguyên nhân nữa: Thai phủ nhận
được thiệp mời.
Ba ngày sau, phủ An Châu mở tiệc tiễn Tấn
quốc công về kinh, đúng ngày “Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu”, đặc biệt
tổ chức hàng loạt hoạt động để góp vui,kính mời chư vị tiểu thư tụ hợp
tại Lộc Minh Sơn, tham dự hội thi “Trăm hoa khoe sắc“.