Gió lạnh xào xạc thổi qua.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống.
Chiết Nhĩ Miêu ra sức mút mút.
Thái Sử Lan...Thái Sử Lan lần đầu trong đời ngơ ngác đần mặt.
Nhìn vật nhỏ còn đang gắng sức khai quật bộ ngực không thể xem là hùng vĩ
của nàng. Thái Sử Lan cảm thấy máu nóng sôi trào. Nhóc con này, quả
nhiên là trời sinh lưu manh bại hoại!
Thái Sử Lan giận điên
người. Đây là tiểu vô sỉ nhà ai? Thằng cha lưu manh nào lại đào tạo ra
được đứa con hai tuổi vẫn đòi bú sữa? Vừa nhìn đã biết là mầm mống tội
phạm cưỡng gian rồi! Nàng lớn lên bề ngoài trung tính như vậy, lại ăn
mặc quần áo bảo thủ, hiện tại còn là tóc ngắn, người lớn đi qua còn phải nghĩ xem là nam hay nữ, tiểu từ này lại chỉ liếc mắt một cái liền biết
nàng là nữ nhân!
- Ô ô... - Mèo cụp tai vẫn còn ở trong lòng nàng vặn vẹo. Mỗi lần uốn éo đều chạm vào bộ phận mềm mại nhất trên
người nàng, động tác thuần thục, vẻ mặt thuần khiết.
- Đứng lên! - Thái Sử Lan xách cổ áo hắn, nhấc thân người nhỏ bé ra khỏi lòng mình.
Chiết Nhĩ Miêu thấy nàng nổi giận, cũng không phản kháng, ở trong tay nàng
buông thõng tay chân, đầu cúi xuống, y hệt mèo chết.
- Nhà
ngươi ở đâu? - Thái Sử Lan kìm nén lửa giận, quyết định không tranh cãi
với trẻ nhỏ, nhưng vẫn phải để bố mẹ hắn biết rõ bản thân đã dưỡng ra
cái loại mặt hàng thế nào!
Chiết Nhĩ Miêu mấp máy miệng, chỉ chỉ miếu nhỏ.
Thái Sử Lan nhíu mày, cô nhi sao? Được nuôi trong miếu đương nhiên đều là
không cha không mẹ. Nhưng mà, chùa miếu thanh quy giới luật, sao có thể
dạy ra một “nhân tài” như này?
Nàng túm lấy mèo cụp tai, đi
tới cổng chính gõ cửa. Cửa vừa mở, một tiểu hòa thượng thò đầu ra, vừa
thấy Chiết Nhĩ Miêu bên người nàng, lập tức bày ra bộ mặt vui mừng sung
sướng:
- Tạ ơn trời đất! Nữ thí chủ cuối cùng cũng chịu tới
nhận lại tiểu thí chủ rồi, thật tốt quá! Như vậy đi, thí chủ cứ việc đem người về nhà, cũng không cần phải cảm tạ gì. Người xuất gia khoan dung
từ bi, đều coi tất cả chỉ như gió mát lướt qua. Không đáng để thí chủ
canh cánh trong lòng. Tạm biệt thí chủ. Không tiễn!
”Rầm” một tiếng, cửa cổng nhanh chóng đóng lại.
Thái Sử Lan vốn còn đang hưng phấn muốn tới đây hỏi tội hòa thượng, ngay cả
lời dạo đầu cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Lúc này, chóp mũi thiếu chút nữa
thì bị đập bẹp...
- Cái gì? - Qua khe cửa hơi hé, nàng nhìn
thấy tiểu hòa thượng vẫn còn chưa rời đi mà dường như đang dùng lưng đè
lên cánh cửa, giống như sợ nàng đẩy cửa lao vào trong.
Nàng trông đáng sợ đến thế?
Thái Sử Lan ghé tai lên cửa, nghe thấy tiểu hòa thượng bên trong hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
- Cuối cùng cũng đi rồi! Thật sự là không hầu hạ nổi mà...Dọa chạy tất cả nữ khách đến dâng hương, chỉ thiếu điều phải lên công đường nữa
thôi...Còn muốn sát sinh, muốn uống canh cá! Nếu như hắn còn tiếp tục ở
lại, miếu nhỏ này sớm muộn cũng sẽ phải đóng cửa mất... - Hắn đột nhiên
vỗ vỗ đầu, - A di đà phật! Người xuất gia thế nào lại ở sau lưng chê
tránh thí chủ, tiểu tăng phải úp mặt hối lỗi thôi...
Nói tới đây, tiểu hòa thượng cài chặt then cửa, lập tức nhanh chân đi vào.
Thái Sử Lan chậm chạp quay đầu nhìn chằm chằm Chiết Nhĩ Miêu.
Mèo nhỏ cũng hướng mắt nhìn nàng, lộ ra bộ mặt vô tội, vui tươi ngọt ngào.
Thái Sử Lan lập tức có cảm giác ngực ngứa ngứa... Nàng nhẹ nhàng buông
tay, đặt mèo tai cụp xuống đất, cũng không thèm liếc nhìn một cái, lập
tức xoay người dời đi.
Bảo bối? Nàng không cần nữa! Về phẩn “bảo bối” trước mặt này, ai lấy thì lấy, nàng không quan tâm!
Nàng nhanh như gió đi ra khỏi miếu nhỏ, bộ dạng trước nay chưa từng có.
”Loẹt xẹt, loẹt xẹt...”
Đi qua dòng suối.
”Loẹt xẹt, loẹt xẹt,...”
Đi lên đường núi.
”Loẹt xẹt, loẹt xẹt...”
Sau một khắc, Thái Sử Lan cuối cùng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bóng dáng nhỏ bé như âm hồn bất tán kia.
- Ngươi theo ta làm gì?
Áo choàng Chiết Nhĩ Miêu đã bẩn hơn trước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mồ hôi liên tục rơi xuống, nó một mặt liều mạng di chuyển chân ngắn đuổi theo
nàng, một mặt liên tục giơ tay áo lên lau mồ hôi; tay áo vốn đã bẩn, lau qua lau lại lại càng bẩn hơn, một đường bụi đất đan xen một đường xanh
lam, càng giống một con Chiết Nhĩ Miêu Scotlan.
Thật là khó tin! Chân ngắn của nó làm sao lại có thể bắt kịp bước chây vội vã của Thái Sử Lan, lại còn theo lâu như vậy?
Thái Sử Lan không thể không thừa nhận, tiểu tử này tuy rằng trời sinh vô sỉ, nhưng nghị lực lại phi thường hiếm thấy.
- Ăn... - Chiết Nhĩ Miêu nhìn thấy vẻ mặt Thái Sử Lan, khôn ngoan không
nói tiếp chữ “sữa”, chỉ chóp chép miệng, vươn hai tay về phía nàng.
Thái Sử Lan trừng mắt nhìn cánh tay nhỏ bé của hắn.
Muốn cái gì đây?
Đòi bế?
Có thể sao?
Một khi bế hắn lên, tiểu lưu manh này lại không lập tức đưa đầu lại gần gặm cái gì gì hay sao?
Chiết Nhĩ Miêu ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ lên nhìn nàng. Mắt to ngập
nước đòi bế, hai má phúng phính đỏ hồng, lộ ra vẻ mặt nhõng nhẽo làm
nũng. Cái vẻ mặt này, chỉ sợ sẽ khiến bản năng làm mẹ của nữ nhân khắp
thiên hạ bùng nổ, sau đó ngoan ngoãn ôm nó vào lòng, tất cả sai lầm đều
có thể tha thứ; bị gặm thì sẽ nghĩ thật đáng yêu, bị sờ thì sẽ nghĩ dậy
thì sớm cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ có điều, nó lại không may gặp phải Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức xoay người rời đi.Chiết Nhĩ
Miêu ngơ ngác buông tay, sững sờ tại chỗ suy nghĩ hồi lâu. Tuyệt kĩ đánh mười thắng mười của mình hôm nay tại sao lại không hề phất huy tác dụng như vậy? Đến lúc ngẩng đầu phát hiện Thái Sử Lan đã sắp đi xa mới vội
vã chạy theo.
Lúc này, nó đã bị bỏ lại khá xa, lại chạy gấp, không được vài bước liền vấp phải đá, ngã nhào một cái. Nó cũng không
có khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thái Sử Lan. Nàng lại dường như
không hay biết, bước chân vẫn không hề chậm lại, nhanh chóng biến mất
nơi cuối đường.
Chiết Nhĩ Miêu cúi đầu. Ánh nắng nhảy nhót
trên hàng mi cong dài, nhẹ nhàng ôm lấy từng giọt nước mắt lấp lánh như
thủy tinh.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Mèo nhỏ lập tức ngước mặt lên. Trước mặt, Thái Sử Lan lẳng lặng đứng đó, sắc mặt không đổi, chưa đợi nó lộ ra nụ cười ngọt ngào nịnh nọt đã khom người xuống, xốc mèo nhỏ lên lưng.
- Ôm chặt ta. - Nàng nói.
Một đôi tay nhỏ bé ngoan ngoãn vòng qua ôm chặt cổ nàng. Mười ngón tay ngắn ngủn, trắng nõn chạm lên da nàng.
Thái Sử Lan đột nhiên có chút hoảng hốt. Nàng nhớ lại quãng thời gian trước
khi ba tuổi, ngày đó, nàng cũng từng được mẹ cõng trên lưng như thế này. Nàng ở trên lưng mẹ trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, lại đi qua hết
cây cầu này đến cây cầu khác, cho đến tận khi đặt chân tới thành phố
lạnh lẽo kia. Khi đó, mẹ nàng tay trái cầm một cái bao lớn, tay phải cầm một cây đàn cũ kĩ đã có vài vết nứt. Nàng ở trên lưng mẹ, mỗi khi vô
tình đụng phải cái bao đó đều có cảm giác vô cùng cứng rắn, hẳn là xách
trên tay phải nặng lắm...
Thái Sử Lan nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, dịu dàng, ấm áp.
....
Thái Sử Lan không lập tức rời khỏi thành Đông Xương, bởi vì không bao lâu
sau Chiết Nhĩ Miêu ngủ trên lưng nàng đã tỉnh dậy. Mà nó vừa tỉnh là bắt đầu đói, Thái Sử Lan còn nghe rõ bụng nó sôi lên ùng ục. Lúc này, nàng
cũng đã cảm thấy hoa mặt chóng mặt. Từ tối qua đến giờ hình như cũng
chưa có gì bỏ bụng, hơn nữa trên người còn không mang theo tiền, vali
của nàng vẫn còn bị bỏ lại ở An Châu.
- Cái miếu kia... - Nàng quay sang hỏi mèo tai cụp, - Bên trong có bảo bối gì hay không?
Bây giờ nàng phải nuôi đứa nhỏ này, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Vì
vậy, vẫn là nên đi trộm cái bảo bối kia ra trước.
Chiết Nhĩ Miêu nhìn nàng, lắc lắc cái đầu tròn xoe.
Quả nhiên! Một ngôi miếu bị tàn phá như thế, mái ngói vỡ vụn, tường vây đổ
nát, đến cả quần lót phơi trong sân từ xa cũng có thể nhìn thấy được.
Vậy thì lôi đâu ra bảo bối gì? Thật không ngờ nàng lại bị một kẻ điên
trêu đùa như thế! Nữ nhân Nam Tề, trước lúc chết sao đều thích lừa người như vậy?
Mèo tai cụp đột nhiên đá đá nàng. Thái Sử Lan cúi
đầu, nhìn đôi giày nhỏ của nó. Tuy rằng dính đầu bùn đất bẩn thỉu, nhưng dường như...thật sáng! Thật nhiều đá quý! Thái Sử Lan ngồi xuống móc
xuống một viên hồng ngọc, mang đi đổi lấy một ngàn hai ngân phiếu cùng
một ít bạc vụn.
Tốt lắm! Một đôi giày cũng đủ tiền để nàng nuôi một đứa nhỏ.
Vấn đề tiền nong đã được giải quyết. Thái Sử Lan tâm tình không tồi, lúc
này mới nhớ ra một chuyện, liền hỏi Chiết Nhĩ Miêu:
- Tên?
Chiết Nhĩ Miêu giống như cảm thấy rất thoải mái với giọng điệu ngắn gọn rõ ràng của nàng, cười tít mắt ôm lấy cổ nàng:
- Lam...Lam...
Thái Sử Lan tự nhiên nhìn thấy quán ven đường có bán trống lắc, liền thuận
tay mua một cái đưa cho Chiết Nhĩ Miêu. Trống lắc là loại tự làm, không
xem là quá đẹp đẽ. Hai mặt phủ da dê, có khắc bốn chữ “Cảnh Thái hưng
thịnh“. Nàng suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, niên hiệu Nam Tề hiện tại hình như là Cảnh Thái.
- Vậy gọi là Cảnh Thái Lam đi. - Nàng nói, cảm thấy tên này rất thuận miệng, nghe giống như con trai nàng.
Lam Lam? Tên gì mà ngốc chết đi được! Hơn nữa, con trai cũng không thể dùng một cái tên đàn bà như vậy, lớn lên sẽ rất không hay.
Thái Sử Lan lúc này đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nên cẩn thận dạy bảo như thế nào để đem tiểu lưu manh đi vào quỹ đạo.
Chiết Nhĩ Miêu im lặng, chắc cũng đã đồng ý với cái tên mới này rồi. Tiểu tử
này cũng thật biết xem hướng gió, biết Thái Sử Lan là loại người một khi đã quyết định tuyệt đối sẽ không cho phép người khác thay đổi, cho nên
biểu hiện vô cùng hợp tác.
Sau khi có tiền, Thái Sử Lan cõng theo Cảnh Thai Lam đi đến khách điếm lớn nhất trong vùng ở trọ, lại gọi một bàn đồ ăn đày ắp. Sau đó, một lớn một nhỏ vùi đầu vào ăn, cũng
không nói thêm lời nào. Cảnh Thái Lam đặc biệt thích canh cá, cả một bát lớn bị mình nó uống sạch. Thái Sử Lan ăn xong cũng ngồi yên không nhúc
nhích, ôm lấy cái bụng tròn vo. Trướng bụng luôn rồi. Tiếp đó, nàng liền sai tiểu nhị dọn đồ ăn thừa xuống, mang nước ấm vào để chuẩn bị rửa
chân.
Quần áo Cảnh Thái Lam vô cùng bẩn thỉu. Thái Sử Lan
nghĩ nghĩ, lại bảo tiểu nhị mua quần áo trẻ con mang đến, sau đó lột bỏ
quần áo nó, chuẩn bị lôi đi tắm.
Cảnh Thái Lam đang gật gù
buồn ngủ, lại bị Thái Sử Lan không chút khách khí lay đến tỉnh. Tiểu tử
kia liền kêu ca, gắng nặn nước mắt, nửa ngày cũng không rơi nổi một
giọt. Thái Sử Lan cũng chẳng thèm để ý đến dáng vẻ hắn. Lúc này, nàng
bỗng nghe thấy cửa phòng bên ngoài có tiếng gõ, liền vừa ôm lấy Cảnh
Thái Lam, vừa đi ra mở cửa.
Cảnh Thái Lam chôn mặt trên vai
nàng, khanh khách cười, cũng chẳng biết là vui vẻ cái gì. Thái Sử Lan
còn chưa kịp chạm vào cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Ánh trăng chiếu rọi, soi rõ khuôn mặt của người vừa tiến đến.
Người nọ đẹp đẽ hoa lệ, giống như trân châu hòa quyện cùng trăng sáng, lung linh rạng rỡ.
Có điều, vẻ mặt ngây ngốc, cùng với khuôn mặt xinh đẹp như yêu nghiệt của hắn thật không phù hợp.
- Nàng... - Hắn nhìn Thái Sử Lan, lại quay đầu nhìn sang Cảnh Thái Lam, lần đầu tiên trong đời nói lắp, - Hắn...
- Con trai. - Thái Sử Lan bình tĩnh ôm lấy Cảnh Thái Lam, nhìn sắc mặt nháy mắt đã đen đi một nửa của Dung Sở, - Của ta.