Ánh trăng nhàn nhạt
xuyên qua màn sa chiếu vào, gương mặt Dung Sở trở nên mơ hồ, nhìn không
rõ vui buồn. Tuy nhiên, Thái Sử Lan lại có thể cảm nhận được hắn đang vô cùng kinh ngạc, cho nên nụ như cứng lại trên môi, giống hệt một con hồ
ly bỗng dưng ngẩn người. Có điều, giây lát sau, hắn đột nhiên cười lớn,
đưa tay đón lấy Cảnh Thái Lam:
- Hử? Nhanh như vậy đã sinh rồi? Để ta xem xem nó giống ta hay giống nàng nào!
Lần này, đến lượt Thái Sử Lan ngẩn người. Dung Sở nhân cơ hội ấy chen người bước vào, lại còn mỉm cười với nàng. Thái Sử Lan lạnh lùng nhìn hắn,
thầm nghĩ, xem giọng điệu này của ngươi đi, người khác nghe được còn
tưởng đúng là ta sinh con với ngươi đấy. Ngươi là cố ý có đúng không?
Rất nhanh, Thái Sử Lan liền xác định hắn đúng là cố ý. Bởi vì tiểu nhị nhìn xong liền nhanh chóng tránh ra ngoài, ra khỏi cửa rồi còn nghiêng mình cười cười với nàng:
- Phu nhân, tiểu nhân giao lại lão gia
cho người. - Lại tiến lên một bước, ghé sát vào tai nàng, - Phu nhân, nữ nhân một thân một mình ở bên ngoài không phải chuyện dễ dàng gì. Người
nghe tiểu nhân khuyên một câu, đừng giận dỗi trượng phu của người nữa...
Hóa ra là nghĩ nàng bỏ nhà ra đi?
Thái Sử Lan nhìn vào khuôn mặt như làm được việc tốt, đang chờ được khen
ngợi của hắn, gật gật đầu. Lúc này, tiểu nhị mới mỉm cười vui vẻ, đang
định quay đi. Bỗng nhiên “rầm” một tiếng, cánh cửa sập lại ngay trước
mặt hắn, hung hăng đập lên mũi tiểu nhị.
Bên trong phòng,
Dung Sở còn đang khoanh tay xem xét đồ đạc xung quanh, tự nhiên giống
như đây thật sự là phòng ở của Dung phu nhân. Lúc này, nghe thấy tiếng
động lớn, hắn mới mỉm cười lên tiếng:
- Phu nhân bớt giận.
Tiếng động vừa rồi cũng đã đánh thức Cảnh Thái Lam. Nó lim dim ngẩng đầu.
Thân người tiêu sái, vẻ mặt thản nhiên của Dung Sở bỗng nhiên cứng đờ.
Lúc này, cửa đột nhiên mở ra. Thủ lĩnh hộ vệ của Dung Sở - Triệu Thập Tam
cũng vừa lúc chạy tới. Hắn đứng ở ngoài cửa, trong lúc vô tình nhìn thấy Cảnh Thái Lam, thân người lảo đảo nghiêng ngả, suýt nữa ngã nhào.
Thái Sử Lan cũng chẳng thèm để ý vẻ mặt quái dị của bọn họ, đi tới thử nước
ấm. Cảnh Thái Lam nhìn chằm chằm Dung Sở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng
lộ vẻ cổ quái. Sau đó quay phắt đi, bày ra vẻ mặt “ta không quen ngươi“. Dung Sở nhìn Cảnh Thái Lam, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Đợi đến lúc
Thái Sử Lan quay đầu lại, vẻ kì lạ trong mắt hai người đều đã biến mất.
- Nàng muốn làm gì? - Dung Sở nhìn cái bồn tắm sạch sẽ nhưng cũ kĩ kia,
lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh, - Tắm rửa cho nó? Tinh dầu đâu? Gáo
tắm? Dược làm mềm da? Sao khăn lại chỉ có một cái?...
Thái Sử Lan không trả lời hắn, trực tiếp buông tay, ném Cảnh Thái Lam vào trong nước.
”Ào” một tiếng, nước bắn tung tóe, suýt nữa bắn luôn vào mặt Dung Sở. Hắn nhíu mày, bày ra vẻ mặt khó coi.
Hộ vệ Triệu Thập Tam đứng ngoài cửa há hốc miệng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng quan sát tiếp.
Cảnh Thái Lam khánh khách cười vang, giống như cảm thấy rất thú vị. Nhưng nó
không biết bám vào thành bồn, thân người xiêu xiêu vẹo vẹo, lập tức ùng ục uống vào mấy ngụm nước. Dung Sở lập tức tiến tới muốn bế nó lên,
Triệu Thập Tam càng hí hửng giơ tay ra. Thái Sử Lan liếc nhìn hắn một
cái, cảm thấy nam nhân ngoài cửa này thật chướng mắt. “Rầm” một tiếng,
cửa lại bị đóng chặt. Đồng thời, nàng chạy tới gạt tay Dung Sở ra.
- Ngươi/ Nàng muốn làm gì? - Hai người trăm miệng một lời.
- Giúp nó tắm rửa. - Lại đồng thanh.
Bốn phía yên ắng, mặt tương đối lạnh. Sau một lúc lâu, Dung Sở hít vào một hơi.
- Đứa nhỏ này mới hai tuổi, nàng muốn để nó tự tắm? Nhỡ chìm thì phải làm sao?
- Đáng đời. - Thái Sử Lan đáp, Dung Sở cũng suýt sặc, - Nam nhân hai tuổi lại còn không biết tự tắm rửa? Không biết thì phải học! - Một ngón tay
nàng chỉ về phía Cảnh Thái Lam, - Bám vào thành bồn!
Cảnh Thái Lam uống vào mấy ngụm nước, ho khan đưa tay vịn thành bồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng, Thái Sử Lan hỏi nó:
- Có biết tắm thế nào không?
Cảnh Thái Lam do dự một lúc, giống như nghĩ xem mình có từng tự tắm hay
không. Để các tỷ tỷ tắm có được tính là tự mình hay không?
- Là nam nhân đều phải tự mình tắm rửa. - Thái Sử Lan lại liếc mắt sang
Dung Sở, - Đương nhiên, cũng có một số người ngoại lệ, đến tận hai mươi
tuổi còn không tự tắm rửa. Ngươi không được học theo hắn.
Cảnh Thái Lam liên tiếp gật đầu.
Người nào đó bị công kích nghiến răng nghiến lợi cười:
- Hai tuổi...nam nhân?
- Cảnh Thái Lam. - Thái Sử Lan nói tiếp, - Cho ẻo lả nhìn xem, ngươi có đúng là nam nhân không!
Thái Cảnh Lam “ha ha” cười, bám lấy thành bồn, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Dung Sở:...
Triệu Thập Tam đang bám víu cửa sổ nhìn vào, đầu lập tức đập vào song cửa...
Dung Sở sau khi bị người thân công kích hồi lâu, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt thay đổi. Cảnh Thái Lam?
Cảnh Thái Lam quẫy đạp trong nước một hồi, lại uống vào mấy ngụm nước, dần
dần cũng quen, vui vẻ nghịch nước, đương nhiên cũng không biết tự tắm
rửa. Thái Sử Lan cũng không quản nó, chờ đến khi nước đã sắp lạnh mới bế Cảnh Thái Lam lên, dùng khăn lớn vò vò từ đầu đến chân. Xong việc!
Động tác nhanh chóng, tay nghề cẩu thả. Dung Sở nâng cằm nhìn nàng, ánh mắt
ngày càng lộ vẻ hứng thú. Triệu Thập Tam ở ngoài cửa sổ nhìn vào, vẻ mặt ngày càng bi phẫn.
Cảnh Thái Lam cười khúc khích, nhào đến gặm vào cổ Thái Sử Lan. Nàng lập tức giơ tay đẩy nó ra.
- Dừng lại!
Dung Sở nhìn cái cổ ửng đỏ của nàng. Hử? Chỗ nhạy cảm?
Cảnh Thái Lam vừa tắm xong, da thịt mềm mại đỏ hồng, càng giống một đứa nhỏ
mới sinh. Lông mi cong dài cụp xuống, xem ra là đã vô cùng mệt mỏi. Thái Sử Lan ôm nó lên giường, cũng không quay đầu lại nhìn Dung Sở:
- Đi đổ nước đi.
Phía sau không có âm thanh nào đáp lại. Thái Sử Lan quay đầu, Dung Sở còn đang cười cười nhìn cổ nàng:
- Ta đang nghĩ nếu như vết đỏ kia chuyển lên trên mặt nàng, không biết sẽ thế nào nhỉ?
- Ở trên mặt ngươi thì càng đẹp đấy. - Thái Sử Lan nhét Cảnh Thái Lam vào trong chăn, - Một quyền là đủ.
- Chậc chậc. Thật không biết khi nào nàng mới nữ tính được chút, hoặc
là... - Dường như Dung Sở còn lẩm bẩm thêm gì đó, lúc sau mới quay sang
phân phó, - Thập Tam, đi đổ nước.
Triệu Thập Tam tiến vào,
không nhịn được liếc trộm Cảnh Thái Lam trên giường một cái. Cảnh Thái
Lam đang cuộn chăn đến sát bên người Thái Sử Lam, đáng thương cọ cọ
nàng: “Ôm ngủ...ôm ngủ...”, lại lập tức bị nàng ghét bỏ đẩy cách xa một
cánh tay. Triệu Thập Tam vừa thấy vậy, lại lộ ra vẻ mặt bi phẫn...bi
phẫn tới nỗi một tay xách luôn bồn tắm đầy nước đi ra ngoài. Dung Sở ở
sau hắn dặn:
- Đổ xong thì bê một bồn nước mới lên, nhân tiện mang thêm xà phòng và tinh dầu đến.
Triệu Thập Tam vâng lệnh đi ra ngoài. Thái Sử Lan nghĩ thầm, hắn ân cần thế
thì có ích lợi gì? Nàng mới không thèm cùng hắn tắm rửa gì đó đâu!
Một lúc sau, Cảnh Thái Lam đã ngủ say. Tư thế ngủ của nó cực kỳ không tốt,
lúc đầu còn nằm ngay ngắn, dần dần bắt đầu đạp chân buông tay, lăn bên
này, lộn bên kia, chăn bị đạp hết xuống góc giường.
Dung Sở đi đến định kéo lại chăn cho nó, lại bị Thái Sử Lan chặn lại.
- Làm gì? - Lại trăm miệng một lời.
Dung Sở tiếp tục hít vào một hơi:
- Không phải nàng nghĩ rằng đạp chăn cũng là không đàn ông đấy chứ?
- Không liên quan đến cái đó. Chỉ là, ai cũng phải có tránh nhiệm với việc làm của mình. - Thái Sử Lan thản nhiên nói.
- Liên quan gì đến trách nhiệm? Nó chỉ mới hai tuổi, không đắp chăn sẽ bị ốm.
- Ốm một lần, về sau nó sẽ hiểu khi ngủ không được đá chăn. - Thái Sử Lan cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, - Hơn nữa, tay của ta, cũng
không phải sinh ra để giúp nó đắp chăn.
- Vậy thì để làm gì? - Giọng điệu Dung Sở nhàn nhạt, dường như có chút tức giận.
- Đương nhiên là để truyền thụ tài nghệ mà sinh ra. Ta cần dạy nó làm,
chứ không phải thay nó làm. - Thái Sử Lan khép mắt, - Tư vị trần gian,
cần tự mình nếm trải mới có thể trưởng thành.
Nàng cũng
không nói thêm nữa, tự cảm thấy thảo luận với người cổ đại về quan niệm
giáo dục quả nhiên là phí thời gian. Bất đồng văn hóa đương nhiên sẽ dẫn đến nhận thức căn bản cũng khác nhau, làm sao mà nói mấy câu liền có
thể sát lại được. Lại nói, địa vị hắn tôn quý như vậy, từ nhỏ đã được
vạn người xu nịnh, quan niệm cấp bậc cùng tư tưởng hưởng thụ vốn đã ăn
sâu vào xương tủy. Ở trong mắt hắn, nàng đương nhiên là đang “ngược đãi” Cảnh Thái Lam. Nhưng mà, cho dù ngược đãi thật thì có sao? Dù sao cũng
là con nàng, chẳng liên quan tới hắn.
Người bên cạnh cũng im lặng. Nàng còn đang nghĩ có phải hắn sắp tức chết rồi không. Đúng lúc
này, Dung Sở bỗng nhẹ nhàng lên tiếng, phảng phất như nói mê bên tai
nàng:
- Như thế, nàng đã bao lần nếm thử tư vị nhân gian rồi?
Hắn buông tay xuống, góc áo lướt qua khuỷu tay nàng, như gió nhẹ thổi đến.
Thái Sử Lan trong lòng khẽ động. Dung Sở cũng không nói thêm. Một lát
sau, tiếng kéo lê bồn tắm trên đất vang lên, hơi nóng tạt vào mặt. Triệu Thập Tam lên tiếng:
- Chủ tử, tất cả đã đủ.
- Được. Ra ngoài đi!
Thái Sử Lan bất động, hạ quyết tâm phải từ chối thẳng thừng ý tốt của hắn.
Ai ngờ Dung Sở lại hoàn toàn không nói chuyện với nàng, dường như di
chuyển vài bước. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, giống
như ai đó đang thử nước. Lại thêm một lúc nữa, dường như còn nghe thấy
tiếng quần áo rơi xuống nền đất. Thái Sử Lan rốt cuộc không nhịn được,
mở mắt.
Ngay tức khắc, nàng trợn mắt há mồm. Nam nhân lõa thể...lưng dài thẳng tắp...không hề che đậy...
Không biết từ khi nào, Dung Sở đã tiến vào thùng tắm, đang thản nhiên tự mình tắm rửa. Tóc dài đen bóng, ướt át xõa ngang lưng, dường như còn có thể
thấy được bả vai tinh tế ẩn hiện bên dưới, vòng eo thon gọn, nước da lại bóng mượt hồng hào, nổi bật giữa ánh đèn vàng mờ nhạt, giống như lớp
men trên gốm sứ, như minh châu dưới trăng, sáng lên rực rỡ. Làn da đẹp
tới nỗi khiến người ta ngây ngẩn, sau đó sẽ điên cuồng ghen tị.
Bên cửa sổ, lụa mỏng phất phơ, ánh trăng theo gió đi vào, mơn trớn trên làn da căng bóng của hắn, đẹp như tranh vẽ. Có điều, bức tranh hoàn mỹ này
rất nhanh chóng bị Thái Sử Lan phá hỏng.
- Ngươi đang làm gì? - Lần chất vấn thứ ba trong đêm.
- Như nàng thấy đấy, - Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại, phong tình vô hạn, - tắm rửa.
- Xéo ngay!
- Dung mỗ năm nay đã hai mươi hai, cần phải tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Thái Sử Lan trố mắt nhìn hắn, một lúc sau mới nghĩ ra lời này là nhằm vào
câu nói trước đó của nàng - “cũng có một số người ngoại lệ, đến tận hai
mươi tuổi còn không tự tắm rửa“.
Nam nhân vô sỉ này, ở lại tắm rửa ngay trước mặt nàng, chỉ vì muốn chứng minh điều đó?
- Hơn nữa, ta thực sự là một nam nhân chân chính. - Hắn nhìn thẳng vào
mắt nàng, nụ cười giảo hoạt tựa hồ ly, - Có muốn ta chứng minh một chút
không?