Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 43: Chương 43: Nhiệt huyết sôi trào.




Không gian tĩnh lặng như tờ.

Viện chính khó xử gãi gãi cằm, phó doanh sắc mặt u ám, nghiến răng ken két, vẻ mặt những người còn lại khác nhau, chỉ có Hoa Tầm Hoan lớn tiếng hô: “Tốt lắm!”

“Thật ra viện chính là một người tốt.” Am hiểu vạn sự Thẩm Mai Hoa lại kề tai Thái Sử Lan, nói nhỏ, “Có điều lại là một lão già cổ hủ, làm việc chỉ biết đến nề nếp, chuyện lớn thế này, ông ấy chắc chắn không dám tự quyết định.”

“ Quy củ của doanh Quang Vũ, các ngươi quả nhiên đọc kỹ nhớ lâu.” Sau một lúc, phó doanh lên tiếng, “Nếu đã muốn thảo luận về quy củ, vậy chúng ta cũng sẽ giải quyết mọi việc theo quy củ. Dựa theo quy củ, nếu như tổng viện đại nhân không ở đây, hết thảy sự vụ trong doanh sẽ do viện chính cùng các giáo quan giải quyết. Nếu như hôm nay ngươi đã muốn khiếu nại, vậy bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu quyết định. Viện chính đại nhân và ta, một người ngang ba phiếu, những người còn lại, mỗi người tính là một phiếu. Hiện tại bắt đầu, ta phản đối.”

Hắn một người ngang ba phiếu, lúc này tương đương ba người phản đối.

“Ta tán thành!” Hoa Tầm Hoan lớn tiếng.

“Ta phản đối!” Một nam nhân bề ngoài hơi giống Trịnh Dục lạnh lùng nói.

“Ta phản đối!”

“Ta tán thành!” Một lão nhân dụi dụi mắt, giống như vẫn đang buồn ngủ lẩm bẩm một câu. Mọi người kinh ngạc nhìn sang.

“Phản đối!” Một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, ánh mắt sắc bén tiến lên.

Từng giáo quan lần lượt tỏ thái độ, dựa theo quan điểm khác biệt, hàng rào phân cách cũng dần dần rõ nét, hai bên phản đối cùng tán thành đều trừng mắt nhìn đối phương.

Thái Sử Lan bình tĩnh nhìn tình hình trước mắt - nơi nào cũng có phe phái đối đầu, tầng lớp cao cấp trong doanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Xem ra, qua việc ngày hôm nay, không chỉ đưa đến thay đổi trong chúng đệ tử, mà ngay cả những người đứng đầu doanh Nhị Ngũ, nội bộ cũng có ít nhiều đổi khác.

Chẳng qua, kết quả cũng thật rõ ràng, người nắm quyền hơn nửa là tầng lớp quý tộc, vì vậy số người phản đối đương nhiên vẫn nhiều hơn.

Chúng đệ tử hồi hộp nhìn các sư trưởng biểu quyết, cũng là chờ đợi tuyên án số phận bọn họ. Từ khi doanh Nhị Ngũ thành lập đến nay, đây là lần đầu tiền đệ tử nổi dậy đấu tranh mà có thể khiến các sư trưởng giáp mặt biểu quyết, bất luận thành bại ra sao, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử doanh trại.

Mười phiếu phản đối, bảy phiếu tán thành, ba phiếu trắng. Ánh mắt ai nấy khẩn trương, đồng loạt hướng về người nãy giờ vẫn không tỏ thái độ là viện chính.

“Xin đại nhân hãy đưa ra quyết định!” Phó doanh thấp giọng nói, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Là quan trên cao nhất ở đây, sắc mặt viện chính càng lúc càng đỏ, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn vuốt nhẹ cái cằm nhẵn bóng, do dự một lúc lâu, sau đó, trước ánh mắt mong chờ của muôn người, chậm rãi lên tiếng, “...Phiếu trắng!”

Thân mình căng thẳng của mọi người đồng loạt buông lỏng, cùng nhau thở dài một tiếng, hoặc vui mừng, hoặc thất vọng.

“Kết quả biểu quyết đã có.” Phó doanh cười lạnh, nhìn thẳng Thái Sử Lan, gằn từng tiếng, “Không, chấp, nhận!”

Thái Sử Lan vỗ tay, ôm lấy Cảnh Thái Lam.

Thua thì thua thôi, nàng cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc ở lại, đấm đá với mấy kẻ ở nơi này, thật khiến người ta chán ghét!

“Còn muốn chạy?” Giọng nói khàn khàn của phó doanh từ phía sau vang lên, “Dễ dàng như vậy?”

“Hử?” Thái Sử Lan ôm Cảnh Thái Lam xoay người.

“Chuyện ban nãy đã xong, nhưng việc của ngươi còn chưa tới hồi kết đâu. Đệ tử thứ 500 của doanh Nhị Ngũ - Thái Sử Lan.” Phó doanh lạnh lùng nói, “Tự tiện xông vào nơi làm việc, sỉ nhục bề trên Trịnh Dục, xúi dục đệ tử gây rối, bất kính với sư trưởng, tự tiện khiêu khích doanh quy. Theo quân luật của doanh Nhị Ngũ, xử phạt năm mươi quân côn, đuổi khỏi doanh. Những người đi theo phạt hai mươi gậy, khổ công mười ngày. Đội chấp pháp...”

Một đội nam tử mặc giáp đen nhanh chóng đi lên.

“Chuẩn bị ghế phạt!” Phó doanh ra lệnh. Đám người kia lập tức lôi ra một đống ghế dài, thêm cả dây thừng, xếp thành một hàng dài trên vùng đất trống.

Đệ tử hàn môn ai nấy đều biến sắc, đệ tử phẩm lưu lại hoan hô nhảy nhót. Đám người thiếu gia còn chủ động hỗ trợ khiêng ghế.

“Ta không muốn, ta không muốn...” Thẩm Mai Hoa run rẩy khóc nức nở, ngón tay co quắp nắm chặt ống tay áo Thái Sử Lan, “Phải cở quần đấy! Có thể chết người đấy! Lần trước có một nữ đệ tử đã thắt cổ tự tử rồi! Ta không muốn, ta không muốn! Trời ơi, ta sai rồi, ta sai rồi...”

Cuối cùng nàng ta vẫn bị người ta dùng dây thừng buộc lấy, hoảng sợ lùi về phía sau, trợn mắt nhìn Thái Sử Lan. Tô Á trầm mặc không lên tiếng, tiến lên chắn trước mặt Thái Sử Lan, Hoa Tầm Hoan kêu to, “Làm càn! Làm càn! Năm mươi quân côn sẽ chết người đấy! Làm sao có thể phạt nặng như vậy!”

“Kháng cự không nhận phạt.” Phó doanh nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, “Thêm mười gậy!”

“Ngươi muốn đánh chết nàng có đúng không?” Hoa Tầm Hoan hô to.

“Xúc phạm doanh quy, chết không đáng tiếc!”

“Thối lắm! Thối lắm, thối lắm!”

Phó doanh hít sâu một hơi không để ý đến Hoa Tầm Hoan, nhìn thẳng Thái Sử Lan, vung tay lên, “Bắt!”

Đội chấp pháp lập tức chạy tới, mọi người đều nín thở.

Thái Sử Lan chỉ vừa kịp giao lại Cảnh Thái Lam cho Tô Á, đã ngay tức khắc bị hai nam nhân giữ chặt cánh tay. Nàng cũng không phản kháng, mặc cho người ta kéo tới ghế dài.

“Cởi quần nàng ta!” Phó doanh cười tàn nhẫn.

Thái Sử Lan bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng phó doanh. Dưới mái tóc đen bay bay hỗn độn trong gió, hai mắt hẹp dài của nàng lóe sáng, sắc bén tựa lưỡi đao.

Đối phương dường như cũng vì ánh mắt lạnh lùng của nàng mà cả kinh ngẩn ra, sau đó lập tức cười lạnh. Trịnh tứ thiếu gia nghênh ngang đi tới, hai tay kéo căng dây thừng, cười to, “Cởi nha, cởi nha, hôm nay thật sảng khoái, không đâu lại có thể xem đủ mông nữ nhân doanh Nhị Ngũ.”

Đám đệ tử hàn môn đứng yên bất động, đáy mắt như lóe sáng, xiết chặt nắm tay, chặt tới nỗi ống tay áo cũng bắt đầu rung động. Trong không gian yên ắng, mơ hồ vang lên tiếng “ken két“.

Bốn bề không một tiếng động, nhưng dường như lại tràn ngập sát khí.

“Cởi nha, cởi nha...” Trịnh tứ cười to, đi đến bên người Thái Sử Lan, gạt hai người chấp pháp ra, chậm rãi đưa tay kéo đai lưng Thái Sử Lan.

“Xoẹt” một tiếng, tia máu lập tức bắn ra. Họ Trịnh tựa như sửng sốt, vì quá bất ngờ mà quên đi đau đớn. Giây sau liền kêu to một tiếng, lập tức ngã ngửa ra sau, máu tươi trên lưng ồ ạt chảy xuống.

Thái Sử Lan rút tiểu đao đầm đìa máu tươi ra, một tay tóm lấy cổ Trịnh thiếu, hàn quang chợt lóe, tiểu đao lập tức kề sát cổ hắn. Động tác của nàng mau lẹ mà ngoan độc, khiến cho đội chấp pháp đứng cạnh cũng không kịp phản ứng. Thái Sử Lan ngẩng đầu nhìn lên, động tác quá mãnh liệt khiến tóc đen rối loạn che lấp đôi mắt nàng, nhưng không che nổi tia sáng lóe lên trong con ngươi, lạnh lùng mà tĩnh lặng, có chút thị huyết, y hệt dã thú.

“Ai dám đụng đến ta, ta liền giết hắn!”

Không gian tĩnh lặng như tờ, ai nấy đều hít thở không thông, chỉ riêng nàng thủy chung lạnh lùng như băng tuyết, giọng nói không chút run rẩy.

“Nhóm người nhu nhược các ngươi, còn đứng đó chờ người ta đến cởi quần à?”

Một lời này, giống như sét rạch ngang trời. Đám người nãy giờ bị Trịnh thiếu kích động đến nỗi con người ngập tràn tia máu, vì một lời này của Thái Sử Lan mà lập tức bùng nổ, máu nóng sôi trào, hơn trăm người lập tức tiến lên từng bước.

“Ai xỉ nhục ta, ta quyết liều chết!”

Tiếng hô như sấm, chấn động đất trời, nhóm người có chức vụ từng bước lui về sau, đồng loạt biến sắc.

Chúng để tử trước mắt không còn vẻ khúm núm hàng ngày, lúc này, họ là lửa giận cuồn cuộn, là tường sắt cao lớn, là đội quân ánh mắt ngập tràn tia máu, là những linh hồn bị khinh thường bức ép lâu ngày, rốt cuộc bị Thái Sử Lan châm ngòi thiêu đốt, bi phẫn cùng nhiệt huyết như nước như sóng, thét gào lao tới.

“Các ngươi dám tạo phản?” Phó doanh rít gào, vung ta lên. Đội chấp pháp cầm theo trường thương tiến lên, cản lại đám đệ tử tay không tấc sắt.

Mũi thương sắc bén chĩa tới, đám đệ tử lại không chút để ý, tiếp tục ưỡn ngực tiến về phía trước, ánh mắt kiên quyết, lạnh lẽo như lưỡi đao.

Chúng đệ tử tiến lên một bước, thương sắt run rẩy lui về phía sau, lại bị tiếng rít gào của phó doanh cản lại.

“Phản rồi! Phản rồi! Không được lui! Ai còn dám tiến lên nửa bước, giết ngay kẻ đó!”

“Giết, giết, giết!” Chúng đệ tử vẫn chỉnh tề bước tới, thẳng lưng đón nhận mũi thương.

Mũi thương lạnh lẽo lóe sáng...

Máu thịt trộn lẫn rơi xuống...

Giằng co hết sức căng thẳng...

Bỗng nhiên, từ sau lưng đám người, một giọng cười ôn hòa vang lên.

Người nọ nhẹ nhàng nói: “Gấp cái gì, phiếu còn chưa bỏ xong đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.