Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 44: Chương 44: Xoay chuyển càn khôn.




Nghe thấy giọng nói này, Thái Sử Lan khẽ nhíu mày.

Nữ đệ tử bốn phía đồng loạt reo hò, “Giáo quan Lí!”

Giáo quan Lí? Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi? Cái tên “giáo quan Lí” mà Thái Sử Lan nghe nhiều tới nỗi muốn thủng cả lỗ tai? Không phải tên là Lí Phù Chu sao?

Nhưng mà...giọng nói này, rõ ràng là của Lí Cận Tuyết. Chính là Lí Cận Tuyết đã cùng nàng bị người đuổi giết, sau đó mất tích bên sườn núi.

Từ khi xuyên qua đến nay, đây là ngươi duy nhất ngay từ lần gặp đầu đã đối xử rất tốt với nàng. Từ khi người ấy vô cớ mất tích, tuy ngoài mặt nàng lạnh nhạt như thường, nhưng thật ra cũng không phải không có chút nhớ mong. Giờ phút này, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ấy, đáy lòng nàng dường như hơi hơi nóng lên.

Hóa ra huynh ấy còn có một cái tên khác, hóa ra huynh ấy vẫn bình an vô sự.

Thái Sử Lan quay đầu, chỉ thấy một người đứng lặng trong gió xuân, dưới tán cây xanh biếc, khẽ mỉm cười nhìn lại.

Nét mặt tươi cười như cảnh xuân, xinh đẹp như cánh đào, ánh mắt ấm áp. Tình hình hết sức căng thẳng lúc này cũng vì nụ cười của người ấy mà có phần dãn ra, đội chấp pháp theo bản năng buông lỏng cán thương, chúng đệ tử cũng dừng chân. Chỉ có các giáo quan phản đối nhíu mày.

“Lí tiên sinh cũng muốn bày tỏ thái độ sao?” Sắc mặt phó doanh có chút không tốt. Người này vốn lạnh lùng nham hiểm, nhưng đối diện với Lí Cận Tuyết lại trở nên khiêm nhường cùng cung kính.

“Mấy ngày trước ta đã tới đây một chuyến, nhưng vì có chuyện gấp nên phải rời đi. Sau đó lại nghe nói doanh Nhị Ngũ đã tập hợp đủ quân số, liền đặc biệt trở về chúc mừng.” Lí Cận Tuyết chăm chú nhìn Thái Sử Lan, ánh mắt ấm áp.

“Nếu Lí tiên sinh đã tới, vậy đương nhiên có quyền tham gia sự vụ trong doanh.” Phó doanh chỉ tay về phía Thái Sử Lan, “Chuyện vừa rồi chắc hẳn ngài còn chưa rõ ràng lắm, nữ nhân này tự tiện...”

“Ta hiểu.” Lí Cận Tuyết nhã nhặn đánh gãy lời nói của hắn, “Việc Thái Sử cô nương cùng đệ tử hàn môn lần này là sai hay đúng, hẳn là nên đợi kết quả cuối cùng được đưa ra mới có thể nói rõ ràng.”

“Ý của Lí tiên sinh là, nếu như khiếu nại của Thái Sử Lan được thông qua, nàng ta liền trở thành vô tội?” Phó doanh nhướn mày, cười lạnh, “Nếu Lí tiên sinh đã nói vậy, được thôi.”

Mọi người đều yên lặng, ai cũng hiểu, cho dù Lí Cận Tuyết có bỏ phiếu tán thành, bất quá cũng chỉ thêm một người, căn bản không thể xoay chuyển đại cục, phó doanh chẳng qua cũng biết rõ chuyện này nên mới ra vẻ hào phóng mà thôi.

“Diêu phó doanh quả nhiên công tư phân minh. Lí mỗ bội phục.” Lí Cận Tuyết tán thưởng, lại hỏi, “Nếu vậy, ta có thể tham gia biểu quyết đúng không?”

“Đương nhiên có thể.”

“Tốt lắm.” Lí Cận Tuyết cười nhẹ, chậm rãi lấy một vật từ trong ống tay áo ra, “Ta tán thành...”

Phó doanh cười lạnh.

“...Thêm cả Tấn quốc công ủy thác ta tỏ thái độ, tán thành.”

Nụ cười của phó doanh lập tức cứng đờ.

Lí Cận Tuyết mở lòng bàn tay, trên đó, một kim bài sáng loáng rạng rỡ, một chữ “Tấn” khắc rõ ràng theo lối chữ Triện.

“Dựa theo quy củ,“ Lí Cận Tuyết nói tiếp, “Ta là giáo quan được đặc biệt mời đến, tham gia biểu quyết lấy một chống hai. Tấn quốc công trước giờ không tham dự chuyện trong phân doanh của Quang Vũ, nhưng tin tưởng với thân phận tổng lĩnh Quang Vũ của hắn, có thể coi sánh ngang với phó doanh đại nhân, chính là lấy một chống ba.”

Phó doanh cứng ngắc nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay hắn, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Tại sao hắn lại có thể quên mất thân phận người kia cơ chứ?

“Thêm năm người tán thành.” Lí Cận Tuyết quay người nhìn sang viện chính, “Người xem?”

Viện chính liếc nhìn lệnh bài một cái, ai cũng không biết Tấn quốc công rốt cuộc có ủy thác Lí Cận Tuyết thật hay không, nhưng lệnh bài thật sự trong tay người ta, người ta đương nhiên có quyền.

Trên dưới trong triều không ai không biết, Lí Phù Chu - đại tổng quản phủ Tấn quốc công, tổng quản bậc nhất Nam Tề.

Bậc nhất, năng lực bậc nhất. Dung Sở không thích ở kinh, quanh năm dạo chơi thiên hạ. Hết thảy sự vụ trong phủ Tấn quốc công, từ chuyện lớn như quà mừng thọ hoàng đế đến chuyện nhỏ như lễ tắm ba ngày cho hài tử đều do một tay đại tổng quản xử lý, chưa từng một lần phạm lỗi.

Bậc nhất, địa vị bậc nhất. Tương truyền, hắn cùng Dung Sở cũng không phải quan hệ chủ tớ, hắn làm tổng quản trong phủ Dung Sở cũng không phải là bán mình làm nô. Mà bởi vì trước kia, gia tộc mắc nợ ân tình Dung gia. Do vậy, xuất phát từ báo ân, mỗi thế hệ Lí gia đều khăng khăng đưa một con cháu đến Dung phủ lưu lại vài năm, cùng quốc công đương thời giống như huynh đệ. Cho nên, nói đúng ra, hai người họ giống như bằng hữu. Dung Sở kia giống như hồ ly không dễ chọc vào, nhưng lại tương đối tín nhiệm Lí Phù Chu. Lí Phù Chu làm đại tổng quản, ra vào tự do, cũng không cần lúc nào cũng ở trong phủ. Dung Sở cũng cho phép hắn điều khiển sự vụ trong phủ, nắm giữ cường vệ. Đối với vương công quý tộc mà nói, đây là một chuyện xưa nay hiếm gặp.

Bậc nhất, thần bí bậc nhất. Người dưới trướng Dung Sở, yêu cầu quan trọng nhất chính là xuất thân rõ ràng. Nhưng Lí Phù Chu lại là ngoại lệ. Tương truyền Lí Phù Chu xuất thân từ võ lâm thế gia thần bí, cự phách giang hồ, dòng máu cao quý, gia thế hiển hách, địa vị trên giang hồ ngang với địa vị của Dung Sở trong triều đình Nam Tề, nhưng đến nay, chuyện này vẫn chưa có chứng cớ chứng minh.

Cho nên, Lí Phù Chu lấy ra lệnh bài của Dung Sở, cũng giống như Dung Sở đang đứng ngay trước mắt. Người trong doanh Nhị Ngũ, bất luận là ai cũng không dám đi tìm Dung Sở chứng thực. Vì sao ư? Bởi Dung Sở chính là một người nổi danh bao che khuyết điểm người mình, đương nhiên sẽ gật đầu xác nhận.

Học sinh hàn môn vui vẻ hoan hô, đội chấp pháp lại lo lắng nhìn trái nhìn phải. Viện chính thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói, “Lui ra, lui ra!”

Sắc mặt phó doanh u ám, sau một lúc lâu mới cắn răng nói, “Doanh Quang Vũ của chúng ta nhiều năm nỗ lực thực hiện nghiêm quy, sao có thể vì mấy lời của dân đen mà nói sửa liền sửa?”

“Tất cả đều dựa theo quy củ mà định đoạt.” Lí Cận Tuyết cười nói, “Câu nói vừa rồi của Diêu phó quan, tại hạ vô cùng đồng ý.”

“Cho dù cho phép sửa đổi.” Diêu phó quan khẽ cắn môi, sắc mặt xanh mét, “Nữ nhân này xúc phạm doanh quy, đả thương đồng môn, đây là tội nặng, tuyệt đối không thể tha thứ!”

Học sinh hàn môn nghe thấy câu này, tiếng reo hò lập tức dừng lại, giận dữ tiến lên. Thái Sử Lan vẫn bất động như cũ, không có vẻ gì kích động, tiểu đao trên cổ Trịnh thiếu cũng không chút run rẩy.

“Lời này của Diêu phó doanh sai rồi.” Lí Cận Tuyết cười ôn hòa, “Khiếu nại đã được thông qua, dựa theo điều hai mươi ba trong doanh quy, phàm là người thành công sửa đổi luật doanh, đều coi là có công lao đặc biệt, được ban ngợi khen, phần thưởng là huân chương “gia ngôn”, sau khi kết thúc khóa học, cho phép thăng một bậc quan. Viện chính, ta nói điều này đúng chứ?”

Lão giả mặt đỏ do dự một chút, gật gật đầu.

“Về phần sát thương đồng môn...” Lí Cận Tuyết bỗng quay sang, nháy mắt với Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan lập tức thu đao, đẩy Trịnh thiếu ra, gật gật đầu với hắn, “Thật ngại quá! Chỉ đùa chút thôi.”

“Ngươi xem,“ Lí Cận Tuyết nói tiếp, “vui đùa.”

Lão giả mặt đỏ ho khan một tiếng. Hoa Tầm Hoan cười to, “Đúng vậy, vui đùa. Có thế mà các ngươi cũng bị dọa tái mặt, thật ngốc!”

Người nhà Trịnh gia hai mặt nhìn nhau. Sắc mặt Diêu phó doanh như gan lợn, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, sau một lúc lâu nói khàn giọng nói: “Vô sỉ!”

Trịnh tứ thiếu gia đột ngột bị đẩy ra, đầu óc vẫn đang choáng váng, theo bản năng muốn đẩy ngược Thái Sử Lan. Tay vừa giơ lên, chợt bị nàng nhét vào đồ vật gì đó lạnh lẽo như băng. Hắn cúi đầu, rõ ràng là một thanh đao nhỏ.

“Đồ vật của mình thì phải cầm chắc nhé!” Thái Sử Lan bình tĩnh nói.

Trịnh tứ thiếu gia suýt nữ ói máu - chính là cái đao đã khoét một hố sau lưng hắn, từ lúc nào lại biến thành “đồ vật của mình”?

“Thái Sử Lan!” Diêu phó doanh gầm lên, “Mặc dù hôm nay ngươi nhận được ngợi khen, nhưng tội đả thương đồng môn vẫn không thể tha thứ! Ngươi cho là ngươi đem hung khí bỏ đi là có thể chôn vùi chứng cứ phạm tội hay sao? Vết thương của Trịnh tứ vẫn nguyên vẹn ở đây.”

Thái Sử Lan không thèm để ý hắn, mặt lạnh cúi xuống nhìn Trịnh tứ thiếu gia còn đang ngây ngốc, giọng điệu trầm thấp mà rõ ràng, “Trong tay áo ta vẫn còn một cây đao.”

Trịnh tứ thiếu gia rùng mình một cái, theo bản năng muốn chạy trốn, có điều cánh tay vẫn đang bị Thái Sử Lan nắm chặt, lại vì bị thương mà cả người mềm nhũn, làm sao có thể rời đi.

“Chỉ cần ngươi khôn ngoan một chút, ta sẽ không ra tay.” Thái Sử Lan hời hợt nói, “Cắt bỏ một quả thận, ngươi còn có thể sống, nhưng nếu mất cả hai, ngươi tự hiểu đấy.”

Nàng nói xong, ung dung ngẩng đầu lên - ăn chơi trác táng tiếc mệnh như vàng, chắc chắn không muốn liều mạng cùng nàng đi chết.

“Ta...ta...” Trịnh tứ thiếu gia mồ hôi nhễ nhại.

“Trịnh tứ, ngươi yên tâm...” Diêu phó doanh vừa muốn nói chuyện, lại lập tức bị giọng nói của Trịnh tứ thiếu gia cắt ngang.

“Không phải...không phải...Đao này, đao này là của ta. Vừa rồi ta thấy nàng bị trói, cảm thấy không đành lòng, muốn giúp nàng cởi trói...Là, chính là như vậy...Ta đến giúp nàng cởi trói, trong lúc vô ý va chạm, lại làm bị thương chính mình...”

Đám người bốn phía xung quanh trợn mắt há mồm, Diêu phó doanh càng nghe càng khiếp sợ. Trịnh tứ càng nói càng trôi chảy, Thái Sử Lan càng nghe càng vừa lòng.

Không tồi, chỉ số thông minh không tồi.

Trịnh tứ nói xong, hai mắt vừa đảo, “rầm” một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất.

Bị thương, bị giữ hai bên, kinh hãi trải qua giây phút sinh tử, hắn sớm đã không chịu nổi, lại vừa tức giận vừa ủy khuất, nghiến răng nghiến lợi nuốt máu vào trong, cuối cùng cũng kiệt sức ngã xuống.

Thái Sử Lan bình tĩnh bước qua người hắn, sắn tay áo lên - nàng căn bản không có cây đao thứ hai. Cái kia là lúc trước đưa cho Cảnh Thái Lam gọt hoa quả, lúc ra ngoài sợ có việc cần đến nên mới thuận tiện mang theo.

Nàng gật đầu với Lí Cận Tuyết, cũng không định cảm ơn hắn vào lúc này, xoay người ôm Cảnh Thái Lam lên, toan bước đi. Phía sau, giọng nói ấm áp dễ nghe của Lí Cận Tuyết vang lên.

“Thái Sử cô nương, xin dừng bước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.