Phượng Linh năm 804, tháng 10, thân thể Hoàng thượng càng lúc càng kém. Văn võ đại thần đã bắt đầu bàn tán chuyện hậu cung, trong đó đáng để người suy tư đó là, An Quận Vương Phượng Tường người có võ công tốt nhất, thuần thục binh pháp nhất, cũng là người thông minh lanh lợi nhất đang thân cận với Hiền phi. Mà Hiền phi chính là ái nữ của tả tướng Tôn đại nhân. Trong lòng chúng đại tuần đều bắt đầu so đo, không biết trong đó có hay không cất giấu ý tứ gì. Người Tôn gia ủng hộ là An Quận Vương?
Cuối tháng mười có đại tuần dâng tấu đòi phế Thái tử lập Phượng Tường. Hắn cho rằng, muốn lập Thái tử, phải lập người có tài năng trác tuyệt mới có thể thống trị đế quốc cường đại hơn.
Hoàng thượng nộ hỏa công tâm, thổ huyết ngay trên buổi thượng triều, làm cả triều văn võ cả kinh. Lúc bãi triều, Hoàng thượng chỉ nói việc phế lập Thái tử sẽ bàn lại ở buổi thượng triều sau.
Nhưng việc phế lập Thái tử lại khắc sâu trong lòng chúng văn võ, phàm là văn võ đều đã bắt đầu xem hướng gió, muốn hiểu được thế cục trong cung. Hình thức càng thêm gấp gáp.
Lát sau, có người đến bái phỏng Tôn phủ, đối với Tôn Yến nói: “Nay thân mình Hoàng thượng không tốt, ta nghĩ đến, Thái tử tuổi còn nhỏ, không thích hợp kế thừa đại thống, An Quận Vương cũng có tư chất đế vương, mà Hiền phi nương nương đọc đủ loại thi thư, An Quận Vương lại cùng Hiền phi nương nương thân cận, nay chúng ta dâng tấu, phế lập Thái tử, nếu thành công, liền thỉnh Hoàng thượng phong Hiền phi nương nương làm dưỡng mẫu của Thái tử, dạy dỗ Thái tử điện hạ. Ngày sau khi Thái tử đăng cơ, Hiền phi nương nương chính là mẫu nghi thiên hạ...”
Tôn Yến vung mạnh tay: “Còn ra thể thống gì! Phế lập Thái tử là đại sự quốc gia. Há có thể là trò đùa... “ Liền đem đại thần kia đuổi ra ngoài.
Đại thần đó thiết nghĩ, Tôn Yến là phụ thân của Hiền phi, mặc dù có tâm tư đó nhưng nói rõ ra cũng không tốt, chắc vẫn còn ẩn tình ở phía sau, liền tự đi làm tốt, Tôn Yến tuy rằng không nói, nhưng sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.
Tôn Yến ở trong phủ đứng ngồi không yên. Trong lòng lại đặt ra một trăm dấu hỏi. Không rõ Cẩm Hà như thế nào lại cùng Phượng Tường thân cận như vậy, đến mức ảnh hưởng đến triều chính... Chuyện tình trong hậu cung, một động tác một ánh mắt, cũng không thể dính vào... Vốn dĩ, Cẩm Hà không phải là người không biết suy nghĩ như vậy a! Suy nghĩ nữa ngày cũng không được kết quả gì.
Hoàng thượng sau khi hồi cung, liền triệu thái y vào xem, Hoàng thượng hỏi: “Trẫm còn bao nhiêu ngày?”
Thái y vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng hòng phúc tề thiên, đương nhiên vô ngại!”
“Trẫm biết thân thể của trẫm không trụ được bao lâu nữa, trẫm nói thật, trẫm là hoàng đế Phượng Linh, còn nhiều việt cần phải giải quyết.” Hoàng thượng nói.
“Còn hai ba tháng nữa...” Thái y run giọng nói.
“Trẫm hiểu được, đi xuống đi” Hoàng thượng thở dài một tiếng nói.
Thái y lui ra ngoài, Hoàng thượng vừa mới nhắm mắt, liền nghe thái giám bẩm báo: “Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đến xem ngài!”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu hành lễ với Hoàng thượng một cái, sau đó đi đến trước giường: “Chuyện tình trên buổi thượng triều hôm nay, nô tỳ đã nghe được. Chúng thần tử thực không làm cho người bớt lo”
“Kia cũng là do trẫm năm đó khư khư cố chấp... “ Hoàng thượng thở dài một tiếng nói. Trong lòng hắn yêu nhất là Thục phi, nàng đi, hắn nghĩ sẽ đem vị trí này giao lại cho con trai nàng, xem như đây là điều duy nhất hắn có thể làm vì nàng...
“Ý tứ Hoàng thượng là?” Hoàng hậu trong lòng cả kinh, hiếm khi Hoàng thượng có khẩu khí mềm yếu như vậy, hay thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm, có ý tứ phế lập thái tử?
“Đế quốc này, cần người tài năng để cai trị, nay trẫm đã không được. Thái ý nói, ta chỉ còn hai ba tháng nữa.” Hoàng thượng thở dài nói.
“Hoàng thượng là thân thiên tử, tự nhiên vô ngại. Việc phế lập, nô tỳ thiết nghĩ không nên quá lo lắng, chỉ là việc cỏn con trong triều đình, bất quá trong hậu cung An Quận Vương cùng Hiền phi thân cận mà thôi, chỉ sợ việc này còn có nguyên nhân ở hậu cung, Hiền phi là nhi nữ của Tôn đại nhân, những người này có thể là do Tôn Yến sai sử.... Nô tỳ chấp quản hậu cung, đối với ba vị hoàng tử cũng có chút hiểu biết, Phượng Tường không thể nào có tài năng xuất chúng như vậy, nô tỳ thiết nghĩ có quan hệ lợi ích trong đó...” Hoàng hậu thở dài một tiếng. Xem ra Quỳnh phi cùng Hiền phi thật sự hành động, nàng chỉ cần nói thêm một chút là tốt rồi.
Hoàng thượng thở dài một tiếng nói, nhắm hai mắt lại: “Ngươi lui xuống trước đi, trẫm mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát.”
“Nô tỳ cáo lui”
Đợi khi Hoàng hậu lui ra, Hoàng thượng lúc này mới mở mắt, trong lòng có chút loạn, Tôn gia thật sự có ý tứ như vậy? Tôn Cẩm Hà thật sự ủng hộ Phượng Tường? Có phải hay không hắn chưa từng đến gặp nàng để nàng ở hậu cung không có tiếng tăm gì là sai lầm rồi...
Hoàng thượng vịn mép giường đứng lên, kêu người đến: “Bãi giá, Huệ Hoa cung”
Ở Huệ Hoa cung, Cẩm Hà đang cùng An Quận Vương Phượng Tường chơi cờ.
“Hoàng thượng giá lâm!” Âm thanh mảnh khảnh của thái giám rất xa truyền tới.
Cẩm Hà cùng Phượng Tường vội vàng từ vị trí của mình đứng dậy, đi đến cửa nghênh đón, cúi đầu nói: “Không biết Hoàng thượng giá lâm, nô tỳ không thể đón tiếp từ xa. Hi vọng Hoàng thượng thứ tội!”
“Không cần đa lễ. Đều lui đi!” Hoàng thượng phất phất tay cho thái giám cùng cung nữ bên người Hiền phi lui ra ngoài. Ánh mắt Phượng Tường nhìn Cẩm Hà, sau đó cung kính nói: “Nhi thần xin cáo lui!” Sau đó cũng lui ra ngoài.
Căn phòng to lớn như vậy, chỉ còn lại hai người, im lặng có chút đáng sợ. Vào cung được một năm, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt.
Hoàng thượng ngồi xuống vị trí chủ vị, Cẩm Hà rót trà cho hắn. Trong lòng âm thầm đoán, Hoàng đế hôm nay đến, không biết có mục đích gì!
Hoàng thượng nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên người Cẩm Hà - thân mìn đơn bạc, so với phi tần của hắn, quần áo càng thêm thanh lịch, dung nhan không tô son phấn, da thịt trắng nõn, trong hậu cung không có ai có thể sánh bằng, vẻ đẹp làm cho người ta cảm thấy thoải mái: “Vào cung đã hơn một năm, Huệ Hoa cung quá lạnh lẽo, ngươi có trách trẫm chưa từng đến gặp ngươi?”
Cẩm Hà cười nói: “Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, đương nhiên phải lấy quốc sự làm trọng. Cẩm Hà cũng thích sự thanh tịnh, xem thư, đàn vài khúc nhạc, đã quá tự tại rồi. Như thế nào lại trách Hoàng thượng. Nhưng thật ra có nghe nói thân thể Hoàng thượng không tốt, như thế nào không năm trên giường tịnh dưỡng, có chuyện gì, cứ sai người phân phó, nô tỳ tới gặp Hoàng thượng liền hảo.”
Hoàng thượng nhìn Cẩm Hà thản nhiên hồi phục, trong lòng an tĩnh lại, nhẹ nhàng cười nói: “Khong quan trọng, thân thể này của trẫm, lúc tốt lúc xấu, trẫm nghe Tường nhi nói, thường xuyên đến nơi này của ngươi ngoạn, còn khen ngươi biết nhiều, còn giảng binh thư sự sự chi hắn, cho nênhôm nay liền đến xem. Vừa rồi hắn đã ở đây”
Cẩm Hà đạm nhiên cười nói: “Không chỉ có An Quận Vương điện hạ thường đến, còn Thái tử điện hạ cùng Bình Quận Vương điện hạ cũng thường xuyên đến, nơi này của nô tỳ thanh tịnh, có đôi khi cấp cho ba vị điện hạ chút điểm tâm mà hạ thích, có thời gian ba huynh đệ bọn họ liền tới đây bồi nô tỳ, tới nghe nô tỳ giảng một chút chuyện xưa, nói đến binh thư sử sự, là do ba vị điện hạ khích lệ nô tỳ, nô tỳ bất quá là phận nữ lưu, chính là xem thư giải trí nhiều một chút thôi.”
Hoàng thượng gật gật đầu, bưng trà lên uống: “Trong ba người con của trẫm, ngươi thích người nào hơn?”
Cẩm Hà trong lòng sửng sốt, cẩu hỏi này thật kỳ quái, chỉ sợ hoàng để cũng co tâm tư đi, lần này đến quả nhiên có mục đích. Tầm mắt Cẩm Hà hơi đảo qua sắc mặt hoàng đế, thần sắc tái nhợt của bệnh trạng phát ra càng rõ ràng. Sách thuốc có câu, bệnh lâu vì hư, khí huyết không thịnh, da thịt tái nhợt, mắt vô thần, hơi thở suy nhược... Bệnh của Hoàng thượng đang tiến vào giai đoạn nguy kịch!
“Ba vị điện hạ đều khiến người ta phải yêu thích. Huống chi ba vị điện hạ đều òa hoàng tử của Phượng Linh, bất kể người nào trong ba người họ, nô tỳ đều thích!”
“Hậu cung vốn không nên hỏi chuyện triều chính, nhưng nay trẫm muốn hỏi ngươi” Ánh mắt Hoàng thượng dừng trên mặt Cẩm Hà, muốn trên biểu tình bình tĩnh của nàng tìm ra chút gì đó. Đáng tiếc hắn thất bại.
“Nếu hậu cung không nên hỏi chuyện triều chính, kia Hoàng thượng tự nhiên cũng không nên hỏi nô tỳ.” Cẩm Hà hướng Hoàng đế hạ thấp người.
“Bất quá, ngươi là phi tử của trẫm, là người nhà của trẫm, chuyện trẫm muốn hỏi cũng là gia sự, nên xem ra cũng không tính là không hợp quy củ” Hoàng đế cười, buông tha cho việc nhìn ra biểu tình trên mặt Cẩm Hà - nàng ấy rất giống phụ thân của mình, thâm thúy lợi hại, không phải ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy có thể hỏi, vậy nô tỳ xin chú ý lắng nghe” Sắc mặt Cẩm Hà hơi hơi nặng nề, kính cẩn mà lạnh nhạt đáp.
“Hôm nay lầm triều, có đại thần thượng biểu, An Quận Vương thông minh hiếu học, càng thích hợp làm Thái tử. Ngươi nghĩ như thế nào?” Ánh mắt Hoàng thượng lại rơi trên mặt Cẩm Hà.
“Hoàng thượng, việc phế lập Thái tử, tuy nói là gia sự, nhưng cũng là quốc sự. Nô tỳ nghĩ đến, Hoàng thượng hỏi nô tỳ vấn đề này vẫn là không hợp quy củ” Cẩm Hà vội vàng bái hạ. Trong lòng lại chuyển động, Hoàng thượng thật sự có ý tứ muốn phế Thái tử lập Phượng Tường? Không có khả năng, người Hoàng thượng yêu thương nhất là Thái tử. Chỉ sợ chuyện trên triều bị hắn hiểu rõ ngọn nguồn, nay đến tìm nàng nói chuyện? Nghĩ đến chắc chắn là như thế.
“Nếu Hoàng thượng xem việc này là gia sự, như vậy nô tỳ liền cả gan nói ra cái nhìn cá nhân của mình. Nô tỳ nghĩ việc phế lập Thái tử liên lụy rất lớn, nếu Thái tử không phạm trọng tội, cũng không có chỗ nào thiếu hụt quá lớn, thì không cần đề nghị đến việc phế lập Thái tử. Nếu không trọg triều đình, bang phái chia lìa, xuất hiện các mưu đồ, việc này đối với triều đình là vô cùng bất lợi. Mà Thái tử một khi đã xác định, thì các vương tử điện hạ còn lại, hẳn sẽ là phụ tá của Thái tử, mà không phải là nhìn trộm vị trí Thái tử, không quan hệ với việc vị Thái tử ấy có thông minh hay không! Nô tỳ suy nghĩ, từ xưa đến nay quân vương không nhất định là phải giỏi thiện chiến, cũng không nhất thiết phải là đa mưa túc trí, làm một quân vương tốt phải tập đế vương thuật, ngự hạ thuật (học làm đế quân, học ngự trị đế quốc); làm một thần tử tốt là phải học binh pháp chi thuật, học thống trị phị tá chi đạo (học binh pháp, học thống trị để phù trợ cho vua), cho nên, nô tỳ cùng An Quận Vương luận binh pháp, cùng Bình Quận Vương nói thánh hiền, lại cung Thái tử điện hạ tán gẫu là đạo dùng người.... Đó là cái nhìn của nô tỳ!” Cẩm Hà nói xong, hướng Hoàng thượng hạ thấp người: “Nếu không thỏa chỗ nào, mong rằng Hoàng thượng thứ tội!”
Hoàng thượng nhìn Cẩm Hà, thầm nghĩ, quả nhiên là Tôn Cẩm Hà, là nữ nữ nhi của Tôn Yến, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, là hắn lo lắng dư thừa rồi. Thật lâu sau, Hoàng thượng gật gật đầu nói: “Ngày xưa, ba người bọn họ rất ít gặp nhau, nay lại ở chỗ này của ngươi hòa thuận vui vẻ, đó là công lao của Cẩm Hà ngươi!”
Cẩm Hà vội vàng nói: “Ba vị điện hạ vốn là tay chân, nguyên bản là cùng một ngọn nguồn sinh ra, nếu có chút xa lạ, thì cung do ngoại lực tác động vào, ba vị điện hạ tuy rằng thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, các vị đại nhân lại cho các điện hạ dục vọng, làm cho bọn hị xa lạ thôi. Nay có thể hòa thuận ở chung, cũng là chuyện thường tình. Đều không phải là công lao của nô tỳ!”
“Nếu ngươi có hài tử? Có còn hay không vẫn như cũ nói những lời hôm nay?” Hoàng thượng dừng một chút, đột nhiên hỏi.
“Nếu nô tỳ có hài tử, nô tỳ hy vọng nàng là công chúa, không cần phải cuốn vào phân tranh, không cần quan tâm đến quốc sự, không cần phải đeo trên lưng vận mệnh của người khác, có thể vui vẻ mà sống” Cẩm Hà cười nói.
“Trẫm hôm nay sẽ ngủ lại Huệ Hoa cung!” Hoàng thượng gật gật đầu, hình như có chút đăm chiêu. Nữ tử trẻ tuổi trước mặt này, trong ngực đột nhiên có cảnh sắc như vậy. Là hắn đã bỏ lỡ?