Cẩm Hà trong lòng căng thẳng, lúc này đây nàng chính là tự đi tìm phiền toái, muốn bảo hộ Quyền Ngọc đương nhiên phải có địa vị cao, mà khi ngồi trên địa vị cao, thì phải là địa vị có quyền lực. Hôm nay, nàng phải cẩn thận đối đãi. Thiết không thể được một mà mất tất cả. Cẩm Hà trong lòng lây chuyển, ngừng một chút, nhân tiện nói: “Hoàng thượng nếu hy vọng hậu cung yên bình như trong lời nói, Cẩm Hà còn thỉnh Hoàng thượng di giá!”
“Nga?” Hoàng thượng mày nhọn, trong lòng có chút không thoải mái, đây là hậu cung của hắn, nàng là phi tần của hắn, chính hắn nguyện ý ngủ tại nơi này thì làm sau không thể? Nếu là người khác, tất nhiên sẽ ngàn ân vạn tạ, giữ hắn lại còn không kịp, không nghĩ đến, hôm nay cư nhiên bị cự tuyệt. Hoàng đế tâm cao tại thượng, đột nhiên lại bị ném tới vạn trượng.
Cẩm Hà vội vàng quỳ xuống đất: “Hoàng thượng thứ lỗi, thứ nô tỳ cả gan. Phần đông phi tần trong hậu cung, chỉ cần Hoàng thượng thân cận cùng ai, cho dù là ai đi nữa thì nhất định bị những người khác chú ý. Nô tỳ cào cung hơn một năm, Huệ Hoa cung luôn lạnh lùng thanh thanh, cùng các tỷ muội ở chung rất tốt. Quỳnh phi cùng Tần phi hai vị tỷ tỷ, mới nguyện ý cho hai vị điện hạ An Quận Vương điện hạ cùng Bình Quận Vương điện hạ thường xuyên đến nơi này của ta. Nếu Hoàng thượng hôm nay ngủ lại Huệ Hoa cung, thì Huệ Hoa cung không còn yên bình. Ba vị điện hạ thường xuyên ra vào nơi này của ta, nguyên bản là ở chung rất hòa hợp vui vẻ, một khi nơi này bị người khác chú ý, chỉ sợ sự thật sẽ bị phóng đại vô hạn, chỉ cần vị điện hạ ấy đến chỗ ta nhiều một lần, hay vị điện hạ ấy đến chỗ ta ít đi một lần, đều sẽ dễ dàng sinh ra sự tình. Hơn nữa, An Quận Vương mỗi ngày đều đến nơi này của ta, mà Bình Quận Vương lại không thường xuyên đến, chỉ sợ nếu để người hữu tâm biết được, sẽ có thể đem chuyện này bịa đặt, sẽ đem cho Hoàng thượng thêm nhiều phiền toái. Nay ba vị hoàng tử còn nhỏ, thân thể Hoàng thượng lại không tốt, khó tránh khỏi sẽ lâm vào lốc xoáy... Mong Hoàng thượng cân nhắc!”
Cẩm Hà nói xong, liền dập đầu - đã biết, bản thân nàng là của Quyền Ngọc, cho dù đó là Hoàng thượng cũng không thể! Nay thân thể Hoàng thượng tuy rằng suy nhược, chô dù ở lại Huệ Hoa cung cũng không thể làm được gì, cho dù không làm được gì, nhưng cũng không thể cùng hắn chung phòng, cho dù là xem, thì thân thể nàng cũng chỉ có Quyền Ngọc mới có thể xem!
Sắc mặt Hoàng thượng có chút khó coi - đây là hậu cung của hắn!
Hắn tuy rằng tự mình biết, phi tần trong hậu cung trong lúc tranh giành tình cảm, chửa bới tổn hại đến nhau cũng không ít, Cẩm Hà lại nhìn thấu điều này, chính hắn lúc nhất thời không nghĩ đến, nhưng nàng tất vả đều đã nghĩ đến - buổi sáng có đại thần thượng triều đòi phế Thái tử lập th mới, nếu hôm nay hắn ngủ lại đây, chỉ sợ buổi thượng triều ngày mai, hắn sẽ gặp hai bên đối nghịch rất lớn.
Ba vị điện hạ thường xuyên đến nơi này của nàng ấy, chứng tỏ nàng ấy là đối tượng được khắp nơi mượn sức, bởi vì mỗi người đều coi trọng Tôn gia ở phía sau nàng ấy, Tôn gia là đại diện cho toàn bộ văn thần ở Phượng Linh, thậm chí là cả hắn, hắn lập nàng làm phi không phải cũng có chủ ý như vậy sao? Nay Cẩm Hà vô giá, bị người khác mượn sức lấy cớ.
Nay nàng ấy đã cân làm bằng mối quan hệ của ba vị hoàng tử, nói cách khác là đang đứng ở vị trí trung lập, cự tuyệt Quỳnh phi cùng Tần phi, bảo hộ Thái tử, đây là điều phi thường không dễ dàng, trạng thái như vậy nhưng cũng là trạng thái tốt nhất.
Nếu hắn ngủ lại ở nơi này của nàng, người trong hậu cung sẽ liền nổi lên chiến tranh phong ba giữa việc phế lập Thái tử, thế cân bằng sẽ bị đẩy đến nơi vô cùng mẫn cảm cùng nguy hiểm.
Hoàng thượng cười, ước nguyện ban đầu của hắn là gì? Chẳng lẽ hắn lại quên? Hắn cho nàng ấy vào cung, cũng là muốn Tôn gia phía sau nàng ấy, sau khi hắn băng hà liền bảo hộ Thái tử, lúc đầu hắn định sủng nàng ấy, đưa nàng ấy lên làm Hoàng hậu, nàng ấy lại nghĩ mọi biện pháp không cho hắn đến Huệ Hoa cung, chính hắn cũng theo ý nàng, thầm nghĩ để nàng không trở thành đích ngắm trong hậu cung cũng tốt.
Mà nay chứng kiến thông minh của nàng, xác nhận lại quyết định của mình, liền yên tâm giao lại Thái tử cho nàng, đây là chuyện tốt. Nhưng hắn cự nhiên cũng muốn tiến thêm một bước cùng nàng thân cận - nếu hắn còn thời gian mười năm nữa, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng nay đã không còn nhiều thời gian, chấp nhất làm gì đâu...
Nếu như chính hắn không thể bảo hộ, thì để nàng ấy đến bảo hộ vậy! Nữ tử thông minh như vậy, chắc chắn sẽ giúp Thái tử ngồi yên ổn trên giang sơn.
Hoàng thượng đứng dậy, ánh mắt dừng trên người Cẩm Hà: “Cẩm Hà, Tôn Yến là người nhiều mưu trí nhất Phượng Linh ta, mà ngươi chính là Tôn Yến trong hậu cung. Hảo hảo vì trẫm coi giữ hậu cung này!” Hoàng thượng nói xong vung tay áo, ra khỏi Huệ Hoa cung.
“Vâng! Hoàng thượng!” Cẩm Hà quỳ gối, chỉ thấy toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh.
Quân tâm khó dò, hôm nay quả thật hiểm, nếu hắn thực sự muốn ở lại, ai có thể ngăn cản hắn? Quyền Ngọc a Quyền Ngọc, ngươi cũng biết chiến tranh trong hậu cung không thể thoải mái so với cầm thương ra trận giết giặc...
Chính là, ý tứ của Hoàng thượng, Cẩm Hà cũng hiểu được, một phen nàng đã chiến thắng! Được Hoàng thượng thưởng thức cùng phó thác, hậu cung này bây giờ chính là thiên hạ của nàng. Sau khi Hoàng thượng băng hà, Thái tử còn nhỏ, thì thiên hạ này cũng là của nàng! Quyền Ngọc... Ngày gặp lại... Sắp tới!
- ----------
Phượng Linh năm 804, tháng 11,có đại thần thượng biểu, lập Thái tử là nên lập người có tài năng, thỉnh Hoàng thượng phế Thái tử lập An Quận Vương làm Thái tử. Cũng có người thượng biểu nên theo tổ chế, lập Trưởng Hoàng tử Bình Quận Vương làm Thái tử. Trong nhất thời, trên triều đình phân chia thành ba phe, ủng hộ ba vị hoàng tử. Theo tình thế thân thể Hoàng thượng ngày càng tiêm nhược mà thêm khẩn trương.
Chính là Hoàng thượng vẫn không lên tiếng.
Phượng Linh năm 804, tháng 12, Hoàng thượng triệu tập văn võ bá quan, hạ khẩu dụ: Trẫm thân thể nay đã yếu, vô lực quản lý quốc sự, nay trẫm lệnh Thái tử quản lý đất nước, cũng lệnh Tả tướng lễ quốc công Tôn Yến, Hữu tướng Tề Thanh Lăng, Võ Bình Hầu Tất Trạch Việt, cùng Xương Bình Hậu Võ Chiêu làm phụ chính đại thần, phụ tá Thái tử quản lý đất nước.
Trong nhất thời, cả triều chấn động, nguyên bản việc phế lập Thái tử đang hừng hực khí thế, văn võ đại thần thân với Tôn Yến thượng biểu lập Phượng Tường, mà Cơ gia lại tập hợp người trong bang phái thượng biểu nên lập Phượng Chú, nay lại hoàn toàn không có kết quả. Lúc này mọi người mới phát hiện, trong trận chiến phế lập Thái tử oanh oanh liệt liệt này, bốn vị đại thần ấy chưa từng tham gia, trong đó, Xương Bình Hậu không cần phải nói, nhi tử của Xương Bình Hậu là thị vệ Thái tử, đương nhiên sẽ đứng bên phía Thái tử. Hữu tướng Tề Thanh Lăng là người nghe theo hoàng mệnh, đương nhiên không đề cập đến việc phế lập Thái tử. Võ Bình Hầu Tất Trạch Việt từng bái phỏng qua Lễ quốc công Tôn Yến, hai người đóng cửa nói chuyện riêng, cùng với Tôn Yến duy trì thế trung lập, không có ý kiến với việc phế lập Thái tử...
Bốn vị đại thần văn võ đương triều này, cư nhiên bị một câu nói của Hoàng thượng mà bị đặt hai bên tả hữu của Thái tử!
Hoàng thượng bãi triều, Hoàng hậu lập tức tới gặp, Thái tử giám quốc, bước tiếp theo sau khi Hoàng thượng băng hà là Thái tử đăng cơ khi đó nàng còn có con đường nào nữa: “Hoàng thượng...”
“Ngươi đã đến rồi, ta cũng đang vó chuyện tìm ngươi” Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu trong mắt có chút mỉa mai, Cơ gia thượng biểu, đương nhiên là do Hoàng hậu sai sử.
“Hoàng thượng mời nói!” Hoàng hậu vốn nghĩ hôm nay sẽ nói một phen về chuyện Thái tử giám quốc, nhưng nay trước hết nghe Hoàng thượng muốn nói gì vậy.
“Thân mình trẫm, trẫm biết, không còn bao lâu nữa. Trong hậu cung này, ngươi là người có thời gian theo trẫm lâu nhất, người hiểu trẫm nhất cũng chỉ có mình ngươi...” Hoàng thượng mỉm cười nói.
“Hoàng thượng...” Hoàng hậu có chút không hiểu ý tứ của Hoàng thượng, nàng tuy rằng là Hoàng hậu, nhưng không phải là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, bất quá trong hậu cung này, nàng quả thật theo hắn hơn hai mươi năm.
“Tiếc nuối duy nhất là Hoàng hậu ngươi không thể lưu lại con nối dòng cho trẫm, đợi đến ngày trẫm mất, trong hậu cung này cũng không phải là thiên hạ của ngươi, vậy trẫm mang theo ngươi vậy” Hoàng thượng, vuốt ve khuôn mặt Hoàng hậu, ôn nhu nói.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu nhất thời hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, sợ tới mức quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu.
“Nhiều năm như vậy, ngươi là Hoàng hậu vô tử (không có con), ngươi cung biết từng có rất nhiều người thượng biểu bảo trẫm nên phế ngươi, nhưng trẫm không phế ngươi, cũng không nghĩ thực xin lỗi một phen khổ tâm của mẫu hậu, nếu không sợ xuống dưới rồi, sẽ không cho lão nhân gia nàng một chút công đạo, nay ngươi cùng trẫm đi trước, cả đồ này, coi như trẫm không làm ngươi thất vọng, cũng không làm thất vọng mẫu hậu lão nhân gia nàng...” Hoàng thượng cười nói.
“Hoàng thượng....” Hoàng hậu quỳ dưới đất cầu xin.
“Đi thôi, mang theo danh hiệu Hoàng hậu mà đi. Đây là vinh sủng cuối cùng mà trẫm cho ngươi!” Hoàng thượng nói xong, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Hoàng hậu quỳ dưới đất, nữa ngày sau cũng biết là tâm ya Hoàng thượng đã quyết, cả đời này coi như đã đi đến cuối, khóc nói: “Nô tì.... Tuân chỉ!”
Ba ngày sau Hoàng hậu tự vẫn mà chết!
Nghe nô tỳ trong Khôn Cùng cung nói, Hoàng hậu biết được thân thể Hoàng thượng không tốt, ngày đêm bi ai, khóc thương cả ba ngày, cuối cùng đi trước một bước vì Hoàng thượng làm ấm huyệt....
Văn võ thượng biểu, Hoàng hậu đối với Hoàng thượng một mảnh cuồng dại, tự nhiên là ca công tụng đức điếu từ. Nhất thời, triều đình hậu cung một mảnh khóc than, có người khóc thiệt vó người khóc giả, nhưng biết chắc rằng, Tần phi trong cung cùng Cơ gia chính là khóc thật - bởi vì, nơi họ dựa vào đã mất...
Từ nay về sau, Cơ gia sẽ không có ai đề cập đến việc phế lập nữa.
Hoàng thượng nằm trên giường, phất phất tay: “Hậu táng!”
Mọi người thối lui, Hoàng thượng nhìn bống tuyết ngoài của sổ, đạm cười lẩm bẩm: “Mẫu hậu, nhi thần cho nàng rời đi dưới thân phận quốc mẫu, xem như không làm lão nhân gia ngài thất vọng. Mà Bác nhi a, cuối cùng, phụ hoàng đã an bài tốt tất cả cho ngươi, có vật cản gì, phụ hoàng cũng đã dọn sạch sẽ cho ngươi! Lưu lại cho ngươi một giang sơn trong sạch, đợi ngươi lớn lên!”
Tháng giêng, năm sau Hoàng thượng đã muốn nằm trên giường không đứng dậy nổi, cho triệu tập ba vị hoàng tử cùng bốn vị đại thần đến nói chuyện.
“Chú nhi đã mười ba tuổi, Tường nhi cũng đã mười một tuổi, dựa theo tổ chế, hẳn là phải xuất cung, đến đất phong tiền nhiệm. Phía đông Phượng Linh ta giáp với Viêm Sa cường quốc, thế cục khẩn trương; bắc bộ giá rét, thiếu khuyết phồn hoa; phía tây cũng giáp với Xích Châu Thanh Hà, thường xuyên ma sát không ngừng. Duy chỉ có phía nam giáp với quốc hữu (nước bạn) Hà Xuyên, thổ địa tốt tươi, sản vật phong phú, phụ hoàng muốn đến mà không được, nay ta liền bang nơi phồn hoa nhất yên vui nhất Phượng Linh cho các con làm đất phong... Chú nhi lĩnh Thiên Hỉ thành... Tường nhi lĩnh Tướng Nam thành.... Đi đi... “
“Nhi thần tuân mệnh! Tạ long ân của phụ hoàng!” Hai vị hoàng tử nhận mệnh, thối lui.
Hoàng thượng lại nói với bốn vị đại thần: “Mặt khác, phong Hiền phi làm Hoàng hậu, đồng thời là dưỡng mẫu của Thái tử, vì trẫm trông coi hậu cung!”
Phượng Linh tháng giêng năm 805, An Quận Vương và Bình Quận Vương lĩnh đất phong, bái biệt Hoàng thượng, đi đến nơi đất phong ở phía tây, cùng tháng, Hoàng thượng sắc phong Hiền phi làm Hoàng hậu, đồng thời cũng là dưỡng mẫu của thái tử!
Nữa tháng sau, trong xuân hàn xe lạnh, Hoàng thượng triệu Thái tử đến bên người, lại cho mọi người lui ra, đối với Thái tử nói: “Phụ hoàng đã làm cho conrất nhiều nhiều việc, duy độc một việc, mà phụ hoàng không làm được, làm cho phụ hoàng bất an”
Thái tử nhỏ tuổi hỏi: “Phụ hoàng lo lắng chuyện gì?”
“Tất gia! Con hãy nhớ rõ, nếu không chắc có thể động tới Tất gia thì chỉ có thể dùng ân sủng để đối đãi.... Một ngày kia, nếu con có năng lực, thì hãy loại bỏ Tất gia đi. Có việc gì cứ đến thỉnh giáo Hoàng hậu.” Hoàng thượng nói xong, ngửa đầu lên trờ thở dài, tĩnh mục rồi biến mất.
Rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được a. Tất gia nắm trong binh trong tay, Tất Quyền Ngọc tuổi nhỏ mà thanh danh đã muốn lên cao, Tất Trạch Việt tâm tư lại khó dò.... Chính là, hắn quả quyết thật bất ngờ, quan hệ của Cẩm Hà cùng Tất Quyền Ngọc trong lúc đó lại làm cho câu nói này mâu thuẫn!
Phượng Linh tháng giêng năm 805, hoàng đế băng hà, Thái tử chủ trì tang lễ, trong vòng nữa tháng, quần áo trắng, xứng lụa trắng, hết thảy ca múa giả trí đều bị hủy bỏ!
Tháng hai, Thái tử đăng cơ! Phong Tôn tiên hoàng hậu Tôn Cẩm Hà làm Hoàng thái hậu, đại xá thiên hạ! Năm đó, Hoàng thượng chín tuổi, hoàng Thái hậu Tôn Cẩm Hà mười bảy tuổi.