Khi sinh tiền nữ nhân bên cạnh Tất Quyền Ngọc những lúc trọng yếu, ngoại trừ Tôn Cẩm Hà thì đầu tiên phải nói đến chính là Liên Đồng cùng Liên Khê. Trong lịch sử những sự việc về Liên Đồng và Liên Khê được ghi lại rất ít, đa số là ở trong dã sử còn để lại một chút dấu vết - các nàng xuất thân từ hào môn trong giang hồ - Liên gia trang nhưng việc làm cho người ta khó có thể tin là, hai nữ tử giang hồ này ngày sau sẽ trở thành người rất quan trọng bên người Tất Quyền Ngọc vĩ đại, trong đó Liên Khê đưa ra rất nhiều cách tân, không chỉ ở ngày sau giúp Tất Quyền Ngọc chu toàn sự nghiệp vĩ đại của mình, thậm chí cũng giúp lịch sử phát triển nhanh hơn. Toàn bộ Phượng Linh, bởi vì những đổi mới mà nhớ kỹ vị nữ tử kỳ lạ này...
- ----------[Phượng Linh tạp đàm]----------
“Sắp đi đón dâu sao?” Cẩm Hà ngồi phía trước đàn, ánh mắt có chút ảm đạm, trên tay viết vài âm tiết, lại đều cảm thấy không đúng, lung tung phủ vài tiếng, rõ ràng buông tha cho.
“Ngày mai sẽ xuất môn, hỉ kiệu hoa hồng đều đã chuẩn bị thoa đáng” Tất Quyền Ngọc ngồi đối diện với Cẩm Hà, cách án nhìn nàng, trong miệng nhẹ giọng nói.
“Nếu đã là sư muội của ngươi, sau lại là con dâu của Tất gia, nương tử của Tất Quyền Ngọc tướng quân, đương nhiên phải long trọng một chút, nhất định phải cho hạ nhân an bài thỏa đáng, không thể chậm trễ” Cẩm Hà nói xong, phất phất tay, cho Trân nhi đem cầm cất đi.
“Đa tạ Thái hậu nương nương quan tâm, hết thảy đều đã có phụ mẫu lo liệu, coi như thỏa đáng” Quyền Ngọc uống ngụm trà, trong lòng có chút tắc nghẽn... Hôn sự này, tuy rằng hai người đã sớm biết, thậm chí cũng là hai người bàn bạc rồi mới quyết định, nhưng nay nàng thật sự mặc hỉ bào cưới nữ tử khác, cho dù là một chuyến đi hình thức, trong lòng Quyền Ngọc tổng cũng cảm thấy có chút đau - lời thề thời niên thiếu vẫn vang vọng ở bên tai, nói suốt đời phi khanh không cưới, nhưng nay rốt cuộc cũng phụ người trong lòng.
“Tất phủ hết thảy đều đã bố trí thỏa đáng sao?” Cẩm Hà lại hỏi, ban thưởng phủ đệ kia cũng là ý tứ của Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng lúc còn nhỏ, đã đối với Thái hậu nói, Tất tướng quân không thể kế thừa tước vị, tự nhiên sẽ lập môn hộ khác, đúng lúc tân hôn liền ban cho một phủ trạch.
“Phụ thân đại nhân vì tránh để hai tên Tất phủ giống nhau, về sau phân chia sẽ không tốt, đã sai người mang bài tử Tất phủ treo ở phủ của vi thần, nguyên lai Tất phủ đổi thành bài tử Võ bình hầu. Hôn sự này thu xếp tại Tất phủ, mẫu thân cùng đại nương tam nương đều ở Tất phủ an bài, phụ thân cũng đã tới hỏi, quản gia Tất cả đều tạm thời phân phó tới Tất phủ, phàm còn thiếu vật gì, phần lớn đều đã đặt làm thỏa đáng” Tất Quyền Ngọc nhẹ giọng nói. Trong lòng lại luôn luôn có chút khó chịu, trận hôn lễ này, vốn là nên chuẩn bị cho người trước mắt này...
“Nay Tất phủ, cái gì cũng đều là mới, hết thảy đều cần đặt mua, nha hoàn chỉ sợ cũng không đủ a gia sẽ thỉnh Hoàng thượng ban cho ngươi một vài nha hoàn... “ Cẩm Hà hơi hơi thùy mặt, ngón tay ở bên cạnh áo bào nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đa tạ Thái hậu nương nương, phủ bên kia, nguyên bản cũng có nha đầu, vài gã sai vặt, nên phủ của thần cũng không cần bao nhiêu hạ nhân, mẫu thân đại nhân đã phân vài người qua chỗ của vi thần, cũng có thể ứng phó” Quyền Ngọc muốn từ chối.
Cẩm Hà lại thở dài một tiếng: “Hậu cung thâm lãnh, người muốn tiến vào đều nghĩ sẽ có một đời vinh hoa phú quý, nhưng lại có bao nhiêu người biết, người trong cung, lại chịu thê lãnh tra tấn như thế nào, lại muốn ra ngoài như thế nào... “
“Nương nương... “ Tay Tất Quyền Ngọc hơi hơi nâng, chung quy không thể nói cái gì, thời điểm có mặt hạ nhân, hai người chính là nghĩa quân thần. Nhưng nghe được tiếng thở dài của Cẩm Hà, trong đó có bao nhiêu đau thương ủy khuất, làm cho Quyền Ngọc nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng, tâm hảo hảo đau.
“Người ngoài cung, kỳ thật muốn tiến vào là vì có thân nhân trong cung, cũng là do vô cùng tưởng niệm... “ Tất Quyền Ngọc đưa tay dấu trong tay áo, nắm chặt, đau trong lòng.
Cẩm Hà ngươi nói được như vậy, ta làm sao không hy vọng ngươi có thể ra ngoài, làm sao ta không nghĩ tới cùng ngươi bỏ cả thiên hạ này, trải qua những ngày tháng tự do. Nhưng nay, Cẩm Hà thân là Thái hậu, chưởng quản đại sự quốc gia, há có thể là trò đùa, mà hai người một khi dứt bỏ hết thảy, trốn ra khỏi cung, vậy thiên hạ làm sao bây giờ? Tôn gia cùng Tất gia phải làm sao? Tự do là đích đến của hai người, nhưng đây chưa phải là lúc...
Cẩm Hà thản nhiên nở nụ cười, tâm tư của Quyền Ngọc, nàng như thế nào lại không biết, lẽ ra nàng không nên như vậy, nhưng là... Nhịn không được mà thôi, luôn luôn có chút chuyện làm cho nàng bi thương, cảm thấy nàng bị bỏ rơi, bỏ lỡ, không có tư cách có được.
Sửa sang lại tâm tình, Cẩm Hà nói: “Quyền Ngọc a, trong cung cũng không cần dùng nhiều người như vậy, chi tiêu cũng lớn, ta vừa vặn cùng Hoàng thượng bàn bạc, tuy rằng dang là thịnh thế, nhưng vẫn cần tiết kiệm một chút, hậu cung dư thừa cung nữ rất nhiều, các nàng cũng muốn ra ngoài, một ngày kia có thể tìm được một nam tử tốt thành gia lập thất, cũng là tốt. Ta lền chọn vài người đắc lực, ban thưởng đến quý phủ của ngươi, coi như là tích công đức. Huống chi trong cung nữ tử được dạy bảo rất tốt... Cũng là cho tướng quân bớt lo. “
“Kia làm phiền Thái hậu nương nương rồi... “ Quyền Ngọc châp tay tạ ơn.
“Ngày mai ngươi phải đi đón dâu, chỉ sợ còn cần an bài nhiều thứ, ngươi nên trở về sớm mộ chút, đừng đem đại sự trì hoãn” Cẩm Hà phất tay nói.
“Vi thần cáo lui!” Tất Quyền Ngọc bái tạ sau đó lui ra ngoài.
Tất phủ đã muốn giăng đèn kết hoa, bố trí các loại công việc, phụ thân cùng mẫu thân tuy rằng nửa điểm không dám chậm trễ, luôn luôn đi thu xếp mọi việc, nhưng rốt cuộc vẫn biết đây chỉ là giả phượng hư hoàng, trong lòng cũng không vui vẻ lên được, nhất là nay Hoàng thượng đã ban cho phủ đệ, vinh sủng đối với Tất Quyền Ngọc làm cho người ta đỏ cả mắt, đang mang trong mình tội khi quân, lại nhận được long ân như thế, trong lòng Tất Trạch Việt ngược lại càng lo lắng. Bất quá sự việc đã đến bước này, sớm đã không còn đường rút lui, vô luận như thế nào cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi tiếp.
Hơn nữa Tất Trạch Việt còn biết quan hệ giữa Thái hậu cùng nữ nhi - nghĩ đến đây càng cảm thấy kinh hồn táng đảm! Nay lại thành thân với nữ tử khác, không biết cảm thụ trong lòng nữ nhi hắn ra sao.
Ngược lại, toàn bộ Tất gia, tam nương cùng quản gia, hạ nhân đều nhất nhất vui vẻ - dù sao Minh Cơ cũng không có hài tử, nhưng lại thân cận với Tất Quyền Ngọc.
Minh cơ lôi kéo Tất Quyền Ngọc ở trong phủ đi vòng vo, chỉ vào các nơi bài trí bố trí, hỏi ý kiến của nàng. Tất Quyền Ngọc làm sao có tâm tư này, chỉ có thể cười, khắp nơi đâu đó, cảm tạ tam nương, lại phân phó trù phòng chuẩn bị thức ăn, người một nhà cùng dùng bữa tối, lợi dụng ngày trước khi xuất môn đón dâu, đường xá xa xôi, đi nghỉ tạm.
Vào đêm, Tất Quyền Ngọc trằn trọc, làm sao mà ngủ được, đứng dậy thay đổi thường phục, đi vào trong cung, cửa cung sớm đã đóng, trong bóng đêm, Tất Quyền Ngọc đứng trước cửa thành cao lớn của hoàng cung băn khoăn thật lâu, chung quy không thể kêu cửa - tình cảm này của nàng cùng Cẩm Hà là bí mật lớn nhất, ngày mai nàng sẽ đi xuất môn đón dâu, lúc này vào cung, như thế nào có thể không làm cho người khác nghi ngờ? Cẩm Hà a Cẩm Hà... Tất Quyền Ngọc trong lòng mặc niệm, tại thời khắc này lại càng tưởng niệm...
Bất quá, đã trải qua nhiều như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi đối phương, cho tới bây giờ đối với đối phương đều là tràn ngập tin tưởng... Nay cho dù nàng phải cưới nữ tử khác, Cẩm Hà chắc chắn sẽ hiểu được, trong lòng Quyền Ngọc vĩnh viễn cũng chỉ có ngươi! Vô luận cùng ai cùng một chỗ, tưởng niệm đều là ngươi, vô luận cùng ai thành thân, Quyền Ngọc cung sẽ không nửa phần thân mật với người khác...
Quyền Ngọc nhìn về hướng của Hiếu Thanh cung được ngăn cách bởi tường thành, thâm tình trong mắt, trong lòng âm thầm nói: “Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội cùng một chỗ... “
Một đêm không trăng, tương tư đâu chỉ mình Quyền Ngọc. Cẩm Hà lúc nà cũng đang ngồi trước cửa sổ ở Hiếu Thanh cung, nhìn ra ngoài đêm đen tưởng niệm nàng...
Vô luận sẽ gặp được điều gì, vô luận sắp sửa cùng ai đi hoàn thành cái nghi thức kia, tâm hai người, vẫn chưa từng tách ra, lời thề vẫn ở đó, phần tình yêu này cũng chưa từng bị thương tổn...
Ngày xuân...
Tất Quyền Ngọc ngồi trên ngựa, thân mặc hỉ phục ra khỏi kinh thành, cưới tân nương của nàng. Đi theo đoàn xe trầm trọng đề nặn mặt đường, chi chát chi chát vang... Quản gia, nha hoàn, toàn bộ đổi thành xiêm y đỏ thẫm vui mừng, một đường hướng Liên gia trang mà đi...
Dân chúng đứng ở đường hẻm kinh thành vui vẻ đưa tiễn đế quốc đại tướng quân đi nghênh đón thê tử của hắn, nhưng cũng có một ít người, hoảng hốt nhớ đến đứa trẻ nghịch ngợm của mười năm trước, mặt mũi lanh lợi ở trên đường lớn hoàng thành bôn ba chạy... Nhớ tới nữ hài tử nhiều năm trước thường xuyên ở cùng một chỗ với hắn...
Khi đó có bao nhiêu người đùa rằng, có hay không qua mấy năm nữa, liền có thể nhìn thấy hai nhà đệ nhất văn thần và đệ nhất võ tướng kết thân với nhau, có người lại nghĩ tam công tử sẽ cưỡi tuấn mã khoát hỉ phục đem nữ tử thông minh kia gia nhập Tất gia...
Nhưng nữ hài tử kia đâu? Nàng đang ở nơi nào?
Hoảng hốt nhớ lại năm năm trước, hôn lễ càng long trọng hơn ngày hôm nay, tiểu cô nương kia ngồi kiệu hoa đỏ thẫm gả cho người, trên đỉnh cỗ kiệu, điêu khắc phượng hoàng giương cánh, làm cho mọi người vây xem phải bái phục, mà phương hướng cỗ kiệu kia đi chính là hoàng cung...
Không biết vì cái gì, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng như vậy, không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy trong sắc thái đỏ thẫm vui mừng này lại mang theo chút u ám. Có người nhẹ nhàng thở dài, lại không biết thở dài vì cái gì, tựa hồ nhớ lại, tời điểm còn nhỏ cũng từng cùng ai là thanh mai trúc mã tự hồ đã từng cùng ai ước định cả đời, nhưng sau này lại ra đi, quên đi...
Có lẽ đây là vận mệnh?
Bất quá, Tất tam công tử rốt cuộc cũng thành thân, có lẽ đã từng quên, nhìn về sau, hẳn là kiển chân lấy phán(?), là dạng tiểu mĩ nhân gì có thể xứng đôi với Tất tam công tử...
Đội ngũ đón dâu dần dần ra khỏi cửa thành, dần dần đi xa, mọi người cũng dần tán đi, bắt đầu suy nghĩ tân nương tử kia sẽ có bộ dáng gì?
Thời điểm Tất Quyền Ngọc ra khỏi thành, lại liếc mắt nhìn lại kinh thành - nàng cũng chưa từng nghĩ đến, thời điểm nàng thành thân, sắp sửa ra khỏi kinh thành, cho tới bây giờ đều nghĩ đến, nữ nhân của nàng ở trong hoàng thành - mà nay nàng ấy vẫn như cũ ở đó, nàng cũng vẫn như cũ ở đó, lời thề chưa quên, tình yêu vẫn còn, đáng tiếc, nàng lại phải đi một con đường khác hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng....
Đột nhiên khoái tới, thời điểm Cẩm Hà vào cung sẽ là cảnh tượng như thế nào, nàng ấy ngồi trong kiệu, có hay không giống nàng luôn nghĩ đến đối phương, khi đó nàng ấy không có tin tức của nàng, nghĩ rằng nàng đã đính hôn, đối mặt với việc phải nhập cung, nàng ấy có hay không đã từng tiếc hận, hay từng tuyệt vọng, hay từng hoài nghi, hoài nghi tình yêu, hoài nghi vận mệnh, hoài nghi về tất cả những gì từng trải qua hết thảy...
Có đôi khi cảm thấy nhân sinh như mộng!
Tựa như nay, nàng là mộng hay vẫn tỉnh? Nàng đang trên đường đón dâu hay vẫn nằm trên thân thể của nàng ấy, chấp nhận khiêu khích?
Đội ngũ đón dâu càng lúc càng đi xa, phía sau đã không còn nhìn thấy của thành cao lớn của hoàng thành, nhưng tâm của nàng - vẫn còn ở nơi nào đó, chưa từng rời đi...