Tất gia đón dâu, hoàng thành sôi trào.
Tất Quyền Ngọc được long sủng, tuy rằng sớm không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng hôn sự lần này, Hoàng thượng liền hạ thánh chỉ, ban thương cho Tất Quyền Ngọc một tòa trạch phụ cận hoành cung để lập môn hộ, lại sắp mở ra thêm một giai thoại.
Đế quốc có quy định việc kế thừa tước vị đều là trưởng tử, Tất Quyền Ngọc là con thứ ba của Tất Trạch Việt lại vì là thứ xuất nên không thể kế thừa tước vị Võ Bình hầu của phụ thân, Hoàng thượng làm như vậy, làm cho văn thần võ tướng khắp hoàng thành không ngừng phỏng đoán, có phải hay không qua vài năm nữa, Hoàng thượng liền phong hầu cho Tất Quyền Ngọc.
Thánh thượng nói, Tất gia từng theo hoàng đế khai quốc đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ, lớn nhỏ hơn trăm trận, thân phụ đao kiếm binh qua thương tổn vô số, sau khi khai quốc trung thành và tận tâm chỉnh chu lại quân đội, phụ tá ấu quân, là manh tướng trong quân, phụ mẫu triều đình. Con cháu Tất gia đại đại hào kiệt, an bang hộ quốc, lập công lao hạng mã.
Cho đến thời Tất Quyền Ngọc tướng quân, từ nhỏ đã thành thục binh pháp, cần tập đao kiếm, vâng theo tổ chế, dấn thân vào quân đội, đối với đế quốc trung thành và tận tâm, mười bảy tuổi dùng một thanh trường thương trở thành đại tướng quân, mười chín tuổi bày binh bố trận, đào tạo ra được hùng binh Tứ Phương quân đoàn, cái gọi là anh hùng thiếu niên, gian khổ trong quân mẫu...
Lời khen ngợi này quả thật là hoa lệ đến cực điểm, lúc ấy trong triều đình, chúng quan văn võ nghe được đỉnh đầu đều cháy mồ hôi, chờ ra khỏi nghị sự điện liền đến Tất gia chúc mừng.
Đương nhiên không tới nửa ngày, lời nói của Hoàng thượng liền truyền khắp hào môn trong kinh thành, cho nên không đến mấy ngày, ngay cả quan viên địa phương cũng nghe được tin tức đó.
Thà mặc kệ chuyện gần vua như gần cọp có hay không, mặc kệ Tất Quyền Ngọc này cả đời có nhận phú quý vinh sủng hay không, vẫn sẽ có một ngày mặt trời lặn tây sơn, nhưng ít nhất là thấy trước mắt, mỗi người đều nói hắn là hồng quyền thần...
Cho nên, quan to quý nhân ở kinh sư sớm đã dâng lễ hỏi, dâng lên các loại kỳ trân, kể hết đưa đến, phần lớn quan viên đều lấy ra của cải tốt nhất để dâng vào kinh.
Trong lúc nhất thời, kinh sư dịch quán khách sạn tửu lâu, đồng loạt xuất hiện các quan viên ở khắp nơi, hướng tới Tất phủ bái tế.
Võ bình hầu thật sự không ngờ tam nhi tử của hắn lại vó sức ảnh hưởng đến bậc này, vội vàng kêu quản gia phòng thu chi tính tất cả chờ đem qua hậu phủ, mỗi ngày đều đăng ký lễ hỏi, thu nạp sửa sang lại, đã muốn mang người ngưỡng mã phiên.
Thứ năm mặt trười cao ngọ, từ cửa thành đi tới Tất phủ đều chật ních người - ngày hôm trước có tin báo lại đây, đội ngũ đón dâu của Tất tướng quân, năm ngày trước còn ở thành thị cách kinh thành không xa, sáng hôm nay đã bắt đầu khởi hành, chừng nữa ngày nữa sẽ vào thành...
Cho nên làm Liên Khê còn bởi vì rời giường quá sớm, cho nên lúc này hai mí mắt còn đang đánh nhau, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô, dọa nàng một cái, nhấc một gốc của bức màn trên xe ngựa lên, liếc mắt một cái, toàn bộ ngã tư của hoàng thành đều đông nghẹt người, tỉnh thoảng còn có vài binh lính giữ trật tự...
Liên Khê buông bức màn, tiếp tục ăn quỳ hoa tử, tay nghề của Tất phủ quả ngiên không sai, thực thúy rất thơm...
Sau đó Liên Khê có chút lo lắng cho người cưỡi ngựa đằng trước - Tình Nhi, cô gái này cũng có một chút võ công, mặt dù có chút phiết chân, nhưng tốt xấu gì cũng là nha đầu của Liên gia trang, cưỡi ngựa ba ngày như vậy không thể coi như là không có gì....
Bất quá Liên Khê quả thật rất bội phục Tình Nhi.
Bởi vì Liên Khê phát hiện, ngựa nơi này mặc dù có yên ngựa, nhưng không có bàn đạp...
Liên Khê nguyên bản cũng không quan tâm mình xuyên không đến thời đại nào, nên không có hỏi qua, chính là trên đường thành thân, thấy ngựa không có bàn đạp, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng xuyên đến một thời đại rất cổ xưa? Vì thế, ban đêm lúc ở trọ mới vội vàng qua hỏi Tình Nhi.
Kết cục là bị thúc giục...
Đối với lịch sử nàng không hiểu biết nhiều lắm vì nàng là nhà văn a, làm nạng bị xuyên không một triều đại bị mất quyền lực... Liên Khê lăn lộn dầy đất, một phen nước mũi một phen lệ, vẫn không thể thay đổi số phận bị xuyên đến triều đại bị mất quyền lực.
Nơi này tên là Phượng Linh đế quốc, bắc dựa vào sông băng, nam có Viêm Sa quốc, tây có Hà Xuyên quốc, đông có Thanh Hà quốc, đông nam có Xích Châu quốc...
Về quan hệ giữa các nước, Phượng Linh cùng Hà Xuyên là giao hảo nhất, mậu dịch tới lui không bị ngăn cản, về quân sự cũng là đồng minh, Thanh Hà cùng Xích Châu tương đối nhỏ yếu, an phận ở một gốc, vì chống đỡ áp lực của Phượng Linh cùng Hà Xuyên, thông qua thông hôn làm tăng mạnh kết giao của hai nước, nay đã là gắn bó cho giao.
Thế cục của Ngũ đại đế quốc cũng tương đối ổn định, Viêm Sa quốc tuy rằng cường đại, nhưng Phượng Linh cùng Hà Xuyên là đồng minh, Thanh Hà cùng Xích Châu nhỏ yếu nhưng Phượng Linh lại ngại phía sau có Viêm Sa nên không dám hành động thiếu suy nghĩ...
Liên Khê vừa ăn hạt dưa, vừa nhớ lại những gì Tình Nhi nói về thế cục hiện nay, cư nhiên đạo lý rõ ràng.
Đương nhiên nói đến quân sự của các quốc gia đương nhiên phải nói đến mãnh tướng của các đế quốc, Phượng Linh Tất gia, Viêm Sa Dương gia, Hà Xuyên Thượng Quan gia, Thanh Hà Đan Lạc gia, Xích Châu Hồng Thành gia...
Liên Khê không muốn nghe về mấy chuyện quân sự, dù sai đối với nàng cũng không có chút quan hệ, Tình Nhi nói lực lượng quân sự của các nước chế hành cho nhau, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đánh thì phải đánh cho tận gốc, nếu đánh không tận gốc cũng sẽ không nói đến chuyện của Tất gia, nếu mặc kệ chuyện Tất gia, thì chuyện nàng giả làm nương tử của Tất gia hắn sẽ không có chút quan hệ - đã biết bối tử không có nghĩa sẽ phải xuất ngoại(?)...
Vì thế lúc Tình Nhi giúp nàng rót một chén trà, chuẩn bị chậm rãi nói tiếp, Liên Khê liền phất phất tay nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút về đương kim Hoàng thượng đi... “
Liên Khê hỏi đến Hoàng thượng là vì hắn là người ban vinh sủng cho tướng công của nàng a...
Tiểu Liên Khê ở xã hội hiện đại vẫn yêu thích thể loại đam mĩ a, chuyện hoàng đế cùng tướng quân, nhớ đên liền vô hạn yy (tưởng tượng).
Huống chi hai ngày nay nàng thấy, Tất Quyền Ngọc thể trọng rất tốt, cao ráo, tướng mạo tốt, âm thanh dễ nghe, biểu tình cũng rất tốt, lúc hắn leo lên lưng ngựa, hỉ phục đón gió phiêu đãng, cư nhiên kích thước lưng áo cũng rất tốt... Quả nhiên không gì không tốt...
Trong đầu Liên Khê liền hiện lên cảnh tượng nóng bỏng của Tất Quyền Ngọc cùng hoàng đế ở trên giường, cái kia nhược liễu phù phong a, có phải hay không cũng thở gấp một câu: “Hoàng thượng... Ngài xem tiểu cúc hoa của thần có bằng Liên Khê không... “
Khụ khụ... Liên Khê bị sặt nước trà, trực tiếp phun lên mặt Tình Nhi....
Tình Nhi không hiểu ra sao, đáng thương hề hề sờ soạng trà trên mặt, bắt đầu kể chuyện về hoàng đế.
“Hoàng thượng đăng cơ lúc chín tuổi... “ Tình Nhi nói.
Ân! Liên Khê gật gật đầu, điều đó đồng nghĩa lão hoàng đế tráng niên sớm hệ... Nghe nói mệnh của hoàng đế cũng không dài bởi vì hậu cung ba ngàn, vô luận bồi bổ như thế nào nào chịu không nổi. Cho nên chết sớm rất nhiều: “Rất nhỏ làm sao có thể xử lý công việc... “
“Tiên hoàng lúc băng hà, liền chỉ định vài vị phụ chính đại thần, văn thần võ tướng mỗi bên hai vị, trong đó một vị chính là võ bình hầu Tất tướng quân, chính là công công của tiểu thư, còn một vị là xương bình hầu Võ tướng quân, văn thần là đương kim tả tướng Tôn đại nhân, hữu tướng Tề đại nhân... “
“Ân. Nói trọng điểm! “ Liên Khê gật gật đầu, sợ Tình Nhi lại nói dong dài, vội vàng ngăn lại.
Tình Nhi suy tư chút, nghĩ xem trọng điểm nhị tiểu thư muốn nghe là gì, cái này có chút khó khăn: “Đương nhiên, bên cạnh Hoàng thượng còn có một đại nhân vật, chính là đương kim Thái hậu, là dưỡng mẫu của Hoàng thượng, cũng là người đã dạy dỗ Hoàng thượng... “
“Buông rèm chấp chính?” Liên Khê hỏi.
Tình Nhi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu rõ ý buông rèm chấp chính là gì... Liên Khê không nói gì. Lười giải thích việc này cũng không trọng yếu
“Hoàng đế bây giờ bao nhiêu tuổi?” Liên Khê nhớ tới việc này, Tất Quyền Ngọc sẽ không phải là trâu già gặm cỏ non đi.
“Mười hai... “ Tình Nhi nói.
Liên Khê vừa uống một ngụm trà, phốc một tiếng liền văng lên mặt Tình Nhi. Tình Nhi có hồ phẫn nộ rồi.
Nhưng Liên Khê càng phẫn nộ hơn... Mặt người dạ thú! Ngay cả tiểu hài tử cũng không tha! Trong đầu Liên Khê lặp tức hiện ra cảnh tượng. Tiểu hoàng đế thẹn thùng nhát gan tựa lên giường, Tất sắc lang tiến tới nói: “Gọi Tất ca ca... Nếu không Tất ca ca liền bạo hoa cúc ngươi... “
Nhưng Tất Quyền Ngọc không phải là thái giám sao? Như thế nào lại bạo tiểu hoàng đế? Hoàng qua? Cà? Vẫn là cà rốt? Ngao.... Liên Khê xoa xao bụng mình... Khẩu vị cũng thật nặng...
Lúc này trong hoàng thành ồn ào náo động. Liên Khê ngồi trong kiệu hoa, ăn hạt dưa, lại ra sức tưởng tương giản tình của Tất Quyền Ngọc cùng tiểu hoàng đế.
Mãi cho đến Tất phủ cũng đã qua nửa ngày, nguyên lại hoàng thành quả thật là rất lớn. Liên Khê nghĩ về sau có thể đi dạo phố rồi....
Một tiếng “lạc kiệu” truyền đến tai Liên Khê, Liên Khê mới ném hạt dưa trên tay, thở dài một tiếng, không tình nguyện đem hồng voan bên cạnh đội lên đầu.
Mẫu thân cùng bà mối giúp hai tỷ muội Liên Đồng Liên Khê hạ kiệu, vào Tất phủ, Võ bình hầu cùng phu nhân đã ngồi ngay ngắn trên cao đường.
Đợi vào trong rồi, mẫu thân cùng bà mối mới thả tay, chỉ nghe người làm lễ kêu: “Giờ lành đã đến... “
Sau đó cái gì bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê đối bái, sau đó chính là đưa vào động phòng...
Liên Khê thực ảo não, vì cái gì không để nàng ăn cơm no rồi mới vào động phòng -đây là nhất phu nhị thê đương nhiên là có hai gian, Tất Quyền Ngọc đưa Liên Đồng vào phòng rồi tới Liên Khê, đợi cho tân nương an tọa trên giường, Tất Quyền Ngọc mới chuẩn bị đi ra ngoài cùng tân khách hoàn lễ uống rượi.
“Ôi chao... “ Liên Khê gợi Tất Quyền Ngọc lại, không kêu tướng công không kêu quan nhân, cung không kêu lão công, nói thực ra là kêu không được, mặc kệ hắn không phải là thái giám.
Tất Quyền Ngọc ngừng chân, xoay người nhìn Liên Khê.
“Cái khăn voan này thật phiền phức... “ Liên Khê nói.
Tất Quyền Ngọc nở nụ cười, hai ba bước đến trước mặt Liên Khê, thân thủ cởi bỏ khăn voan xuống - nư nhân này bộ dáng thật động lòng người, lời bà mối nói quả thật không giả.
“Đói bụng... “ Liên Khê còn nói.
Tất Quyền Ngọc bất đắc dĩ nhướng mày: “Đợi một lát có người đem thức ăn lại đây”
“Quần áo này rất trói buộc a” Liên Khê kéo kéo hỉ phục của mình - hình thức thật phức tạp.
“Vậy thay y phục của ngươi đi... “ Tất Quyền Ngọc nghiêng đầu, hứng trí bừng bừng nhìn Liên Khê...
“Ngươi ra ngoài uống rượi, một chốc cũng chưa về, nhàm chán, ta đi tìm tỷ tỷ... Đưa đồ ăn qua chỗ nàng đi, ta cùng nàng ăn chút, hôm nay còn chưa ăn cái gì đâu... “ Liên Khê bĩu môi.
“Ngươi ăn đồ ăn vặt cả ngày hôm nay, trong kiệu toàn vỏ hạnh nhân đâu... Ta mới chưa ăn cái gì đây” Tất Quyền Ngọc bị nữ nhân này làm cho buồn bực, nhìn Liên Khê dương mi không kiêng hễ gì nàng, ngẫm lại, không cần cùng tiểu nữ nhân so đo: “Đi đi, đi đi dù sau nơi này là hậu viên, cũng không có người tiến vào... “
“Nga, tốt lắm, khăn voan của tỷ tỷ để ta tháo xuống, buổi tối chờ ngươi uống rượi xong, phỏng chừng cũng đã trễ, ngươi hãy tới nơi này ngủ, ta qua ngũ bên tỷ tỷ... “ Liên Khê an bài.
Tất Quyền Ngọc há miệng thở dốc, tự tiếu phi tiếu nhìn Liên Khê, cuối cùng kéo hỉ hoa trước ngực xuống: “Tùy tiện.. “ Sau đó liền đi ra ngoài.
- -------
Happy new year!!!
Chúc các đọc giả một năm mới hạnh phúc bình an bên gia đình nha!!!!