"Trân nhi cô nương!" Trên đường kinh sư, Võ Sách gọi Trân Nhi lại, đầy mặt ôn hòa cười.
"Phò mã gia có việc?" Trân Nhi mới đi đến Liên gia bố trang, vì các nương nương trong cung muốn mua một ít vải dệt thêu hoa để dùng. Nay còn đang đi trên đường thì gặp Võ Sách. Nhìn bộ dáng của Võ Sách tựa hồ nói ra suy nghĩ của nàng.
"Đúng là có việc muốn thỉnh giáo Trân Nhi cô nương!" Biểu tình trên mặt Võ Sách có chút phức tạp. Trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.
"Phò mã gia có việc gì mời nói!" Trân Nhi có chút kỳ quái hỏi.
"Chỉ sợ một hai câu cũng không thể nói rõ, tại hạ muốn mời Trân Nhi cô nương uống chút trà, làm phiền Trân Nhi cô nương... " Võ Sách chấp tay, khom người nói.
"Ta còn đang có việc, chỉ sợ không có nhiều thời gian!" Nàng có chút khó xử, nàng là cung nữ bên cạnh Thái hậu, Võ Sách là thị vệ bên người Hoàng Thượng lại là phò mã gia, lại nói tiếp, so với địa vị của nàng đều cao hơn nhiều.
"Sẽ không làm cô nương mất nhiều thời gian, chỉ ở trà lâu nói chuyện trong chốc lát, thỉnh cô nương... " Võ Sách làm tư thế thỉnh liền dẫn đường đi trước...
Trà lâu đương nhiên là trà lâu ở phụ cận, Võ Sách chọn một gian nhã lâu, sau khi tiểu nhị châm trà qua liền ra ngoài đóng chửa lại.
"Phò mã gia có chuyện gì, mời nói!" Trân Nhi hỏi.
"Aiz..." Võ Sách thở dài một tiếng: "Tâm sự trong lòng ta, sớm đã muốn thỉnh giáo Trân Nhi tỷ tỷ... Nhưng là... Nhưng là... Aiz..." Võ Sách muốn nói lại thôi, mặt đầy bất đắc dĩ, miệng luôn thở dài...
"Chuyện gì làm phó mã gia lo lắng như vậy?" Trân Nhi nổi lên chút kỳ quái.
"Này... Nói ra không tốt... Hôm nay ta lấy hết dũng khí mới dám đến tìm Trân Nhi tỷ tỷ..." Võ Sách gắt gao nhìn Trân Nhi vẫn như cũ không nói ra chuyện gì.
"Vậy ngươi nói đi!" Trân Nhi cũng nóng nảy, kéo dài như vậy, không không biết phải nói thế nào mới hiểu được.
"Aiz..." Võ Sách lại thở dài một tiếng, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên chút tang thương: "Trân Nhi tỷ tỷ sau này đừng gọi ta là phò mã gia, nghe rất khó chịu!"
"Nga? Võ đại nhân đây là..." Trân Nhi mê hoặc.
"Công chúa hoàng tộc, ta chịu... Đủ rồi!" Võ Sách nói xong, nắm chặt quyền: "Trân Nhi tỷ tỷ cũng biết, người mà trong lòng Trưởng công chúa luôn tâm tâm niệm niệm là Tất Quyền Ngọc tướng quân! Từ khi chúng ta thành hôn cho tới bây giờ đã hai năm... Nhưng là... Nhưng là... Ta còn chưa phải là nam nhân của công chúa! Điều này làm cho ta thật khổ..." Võ Sách nói xong, quyền cũng đập xuống bàn, Võ Sách ngửa đầu lên trời thở dài, trong mắt chảy ra vài giọt nước mắt mắt: "Đây là hôn nhân được Hoàng Thượng tứ hôn, ta là phò mã, lại nói tiếp là cỡ nào vinh sủng, nhưng ta lại càng tình nguyện cưới nữ nhân mà trong lòng ta yêu, ta lại càng tình nguyện không cần danh hiệu phò mã gia, ta đường đường là nam nhi thân bảy thước, nay cư nhiên lại sống cùng một nữ nhân như vậy... Uy danh của Võ gia đều bị ta hủy!" Võ Sách bi thống nói, lại đè thấp phẫn nộ gầm nhẹ, giống như một sư tử bị nhốt trong lòng sắt...
"Võ đại nhân... Nhưng Trân Nhi đâu thể giúp được gì cho ngài?" Trân Nhi thấy bộ dạng của Võ Sách như vậy, trong lòng có chút khó chịu - phàm là dính dáng đến hôn nhân với hoàng tộc là hạnh phúc hay bất hạnh, ai biết được. Người trong thiên hạ chỉ nhìn thấy phía trước hôn nhân đầy sáng rọi, nhưng lại không nhìn tới thống khổ ở phía sau.
"Ta nguyên bản muốn bàn biện pháp với Trân Nhi tỷ tỷ, Trân Nhi tỷ tỷ ở trong cung đối với tính cách của các chủ tử đều hiểu hơn so với ta, có sở thích gì, như thế nào mới có thể ở chung... Ta nghĩ càng cảm thấy uất ức, biện pháp này, có bàn cũng thế! Ta đây liền nói với Trân Nhi tỷ tỷ một câu..." Hai mắt Võ Sách bình tĩnh nhìn Trân Nhi.
Trân Nhi nhìn lại hắn: "Võ đại nhân muốn nói cái gì? "
"Vốn dĩ nghĩ có lẽ cả đời cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng... Ngươi cùng ta đều được xem như là người trong cung, đối với quy củ trong cung thật ra rất rõ ràng, bất quá, hôm nay ta đem mệnh của mình dù trả bất cứ giá nào cũng muốn nói ra lời trong lòng!" Ánh mắt Võ Sách sáng ngời, thân thủ nắm lấy tay Trân Nhi: "Võ Sách ta vẫn luôn thích ngươi... Từ lúc tiến cung làm thái tử hộ vệ, lần đầu tiên gặp ngươi liền thích ngươi... Người ta thích cũng chỉ có ngươi... Ta từng nhận mệnh, nếu cưới công chúa liền hảo bảo sống tốt... Nhưng ta làm không được, lòng ta chỉ có ngươi!"
"Võ đại nhân... Này... Ngươi buông tay a.." Trân Nhi trong lúc nhất thời bị biến hóa này làm cho tâm loạn như ma... Điều mày làm sao có thể? Nàng là cung nữ trong cung, loại chuyện này chỉ có thể là trò đùa, há lại có thể tự mình quyết định? Nếu Thái hậu nương nương lên tiếng, muốn nành gả cho ai nàng phải gả cho người đó, nếu Thái hậu nương nương cả đời không lên tiếng, nàng liền ở trong cung cả đời!
"Trân Nhi... Ta biết, chúng ta không có khả năng, ta cưới nữ nhân hoàng tộc, mà ngươi lại là người trong cung, nhưng ngươi có biết hay không, ta hối hận cỡ nào lúc trước không cầu Hoàng Thượng gả ngươi cho ta... Ngươi không biết ta đã hận bản thân mình yếu đuối đến cỡ nào! Ta hận a!" Võ Sách nói xong, nắm chặt quyền, phanh một tiếng nện lên tường, trong nhất thời trên các khớp xương đều chảy máu, từng giọt theo ngón tay chảy xuống.
Trân Nhi sợ đến mức hoang mang lo sợ: "Ngươi chảy máu..."
"Chút thương trên tay ấy thì tính là cái gì, tâm ta mới thật sự đổ máu... Đã chảy hai năm... Trân Nhi... ngươi biết không?" Võ Sách thân thủ ôm Trân Nhi vào lòng: "Ta xin lỗi hoàng tộc, ta thà ủy khuất chính mình, nhưng ta làm không được... ta chỉ muốn ngươi! Ta rất muốn đi cầu Hoàng thượng đem ngươi gả cho ta... nhưng nay, ta đã cưới công chúa, ta lấy cái gì đi cầu Hoàng thượng, lấy cái gì đối tốt với ngươi?" Võ Sách nói xong, rốt cuộc không nhịn được chảy nước mắt.
Trân Nhi trong lòng khó chịu, một mảnh tình ý của nam nhận này.... Aiz... Nàng đang ở trong cung, làm sao có thể giống với nữ tử bình thường? Nếu nàng là người tự do, gặp nam nhân đáng thương lại đậm tình như vậy, vào nhà hắn, làm thiếp của hắn cũng tốt. Trân Nhi nâng tay lau nước mắt cho hắn: "Đừng nói nữa... Ta... phải đi về... Chậm..."
Võ Sách không nói lời nào, chấp nhất cầm tay nàng nói: "Đối với ta... Việc thường xuyên nhìn thấy ngươi... Ta liền cảm thấy mỹ mãn..." Võ Sách nghẹn ngào nói.
Trân Nhi rút tay về, ôm vải vóc, vội vàng rời đi.
Đợi Trân Nhi rời đi, Võ Sách mới rút khăn tay lau vết máu trên tay, trên khóe môi lộ ra chút hàm ý cười: "Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc, người cùng Thái hậu có quan hệ gì thì tốt, còn nếu không có, ta cũng phải bịa chuyện, đưa ngươi vào chỗ chết. Đợi Hoàng Thượng lên nắm quyền thì tử kỳ của ngươi cũng không còn!"
___________
Liên Khê cùng Liên Đồng ở trong cung mấy ngày, cuộc thi đấu mạt chược cũng đã đến hồi kết, phần thưởng của người thắng cuộc cuối cùng là hai bộ trang phục cùng với tập tranh quý có các nhân vật đặc quyền của hoa trang...
Nữ nhân trong hậu cung, không thiếu tiền, trên thực tế cho dù có tiền cung không dùng làm gì, cho nên phần thưởng này cũng có chút đặc thù. Bất quá các nữ nhân trong cung cùng phần thưởng này mà khi thường hứng trí.
"Ngoài ra!" Liên Khê đứng ở trên ghế vung tay nói: "Bổn tiểu thư tuyến bố, sau khi kết thúc trận đấu mạt chược này, ta sẽ dạy mọi người vài trò vận động!"
"Cái gì là vận động?" Mọi người hăng hái. Thật tốt, trừ bỏ mạt chược, còn có cái khác để chơi.
"Mạt chược là khai phá trí nhớ của mọi người, câu thông tình cảm của mọi người, nhưng mỗi ngày đều ngồi sẽ không tốt cho thân thể, chúng ta cần một trò chơi vận động để điều tiết thân thể, xúc tiến tình cảm hữu ái đoàn kết của hậu cung Phượng Linh ta, kích thích sức sống, cho nên mọi người cứ chờ đi!" Liên Khê nói ong, một chân dẫm mạnh vào lưng ghế dựa, làm cho ghế hơi hơi vểnh lên, mọi ngời kinh hô một tiếng, Liên Khê dung chân làm trục tâm quay ghế một vòng hướng mọi người nói: "Cho nên, mọi người hảo hảo mà thi đấu đi!"
Sau đó, hậu cung Phượng Linh lại tiến vào trận chung kết mạt chược!
"Trân Nhi... " Thái hậu bởi vì chính sự bận rộn cho nên không có tham gia thi đấu, nhưng đến trận chung kết vẫn bị mời đến.
"A? Thái hậu nương nương có gì phân phó?" Trân Nhi có chút thất thần.
"Nhiều ngày nay ngươi đều như người mất hồn vía, thân thể không tốt có phải hay không? Không tiện nói sao? Trở về nghỉ ngơi đi!" Cẩm Hà nhìn nàng nói.
"Nô tỳ biết sai, nô tỳ không có việc gì, tạ Thái hậu nương nương! " Trân Nhi vội vàng khom người thỉnh tội.
"Quên đi, nơi này cũng không có việc gì, Linh Nhi lưu lại là được, Trân Nhi ngươi trở về nghỉ ngơi đi!" Cẩm Hà cũng không truy vấn, ánh mắt nhìn về phía trước, mọi người thi đấu ngày càng sôi nổi.
"Nô tỳ cáo lui!" Trân Nhi vội vàng đi ra ngoài - Trân Nhi vội vàng đi ra ngoài, trên trán đã chảy một tầng mồ hôi - Võ Sách hôm này hẹn gặp lại nàng, nàng vốn dĩ không đồng ý, dù gì nàng cũng là người bên cạnh Thái Hậu, làm sao có thể nói đi liền đi? Nhưng hắn đã hẹn ước canh giờ, nàng trong lòng liền dẹp an tranh luận...
Aizz, oan gia này!
Trân Nhi thất thần đi đến góc sáng sủa ở tây viên hậu cung, Võ Sách đã đứng chờ ở đó!
"Ta biết ngươi nhất định sẽ đến, nhất định không để ta khổ sở chờ.." Võ Sách mừng rỡ như điên đem Trân Nhi bế lên.
"Ngươi buông tay, ngươi làm như thế người khác thấy thì làm sao?" Trân Nhi lắc lắc thân mình muốn tránh thoát khỏi hắn. . truyện ngôn tình
Võ Sách lực đại, không để Trân Nhi thoát, đem Trân Nhi kéo lại, đặt đầu lân vai Trân Nhi: "Hảo tỷ tỷ... Cho ta ôm một cái thôi... Một chút là tốt rồi... Ta nhớ ngươi đến phát điên..."
Trân Nhi dừng lại, mặc hắn ôm nàng, trong lòng thở dài một tiếng, an tĩnh lại - trong cung không ấm áp, chuyện kinh hãi thế tục như vầy, phi phạm lễ chế như vậy lại làm cho người ta không kiềm chế được. Khát vọng bình thường như hài tử cũng bất lực của nam nhân này làm cho người ta không thể cự tuyệt....
Trong hoảng hốt, Trân Nhi ôm lại Võ Sách: "Ngươi thật sự cầu Hoàng Thượng cùng Thái hậu ban ta cho ngươi?"
"Đó là đương nhiên, Võ Sách ta cầu còn không được, chính là sợ ủy khuất ngươi nên không dám mở miệng, nay nếu Trân Nhi tỷ tỷ nguyện ý là tiền hảo hảo thu xếp, tìm cơ hội thuyết phục trưởng công chúa, sau đó sẽ đến cầu xin Hoàng Thượng! " Võ Sách đem Trân Nhi ôm chặt hơn. Trong đầu lại nghĩ, chuyện này về sau tất nhiên sẽ không xảy ra, chuyện của hai người đương nhiên không thể để cho Thái hậu biết, như vậy Trân Nhi còn giá trị gì để lợi dụng?
"Ta ở đây chờ ngươi, thời điểm ở trong cung đừng tới tìm ta, đến lúc đo bị giáng xuống tội danh tư thông thì mọi chuyện coi như xong..." Trân Nhi tựa vào lòng Võ Sách, cảm thụ ấm áp mà cả đời chưa được cảm thụ qua.
"Ta chỉ là rất nhớ ngươi... Nhịn không được..." Võ Sách thấp giọng nói xong, cúi đầu hôn Trân Nhi.
Trân Nhi ngượng ngùng, xoay người tránh thoát cái ôm của năm, chạy đi...