Hiếu Thanh cung.
Ban đêm, Cẩm Hà ngồi trước cửa sổ, sắc mặt có chút khó coi, khăn tay trên tay bị nàng nắm chặt, ngón tay thon dài vô thức vò nát. Mà ánh mắt của nàng cũng không ngừng nhìn ra cửa sổ.
Trong bóng đêm, Hiếu Thanh cung sớm đã thanh tịnh, chỉ có vài tiếng côn trùng ngẫu nhiên vang lên.
Qua một lúc, bóng dáng tiêm gầy trong đêm cũng dần dần rõ ràng...
Cẩm Hà nhẹ nhàng thở hắt ra, động tác trên tay cũng ngừng lại, im lặng chờ cửa bị đẩy ra.
Âm thanh rất nhỏ, người nọ bước vào, đóng cửa, chốt then cửa.
Âm thanh ôn nhu quen thuộc vang lên: "Hôm nay sao lại không ở trên giường chờ ta?" Khóe môi Quyền Ngọc mang theo ý cười, nhìn Cẩm Hà ngồi phía trước cửa sổ.
"Tất Quyền Ngọc, ngươi lại đây cho ta!" Âm thanh Cẩm Hà lạnh lùng, cùng không quay đầu lại nhìn nàng.
Tất Quyền Ngọc sửng sốt, sau đó vội vàng đi đến trước cửa sổ, khẩu khí của Cẩm Hà rất hiếm khi nghiêm khắc: "Làm sao vậy? Cẩm Hà! "
"Ngươi nói làm sao vậy?" Cẩm Hà lúc này nghiêng đầu nhìn tới, ánh mắt phối hợp cùng âm thanh nói chuyện của nàng, lạnh lùng.
"Không như thế nào a!" Tất Quyền Ngọc thấy Cẩm Hà như trượng nhị hòa thượng không đoán được ý nghĩ. Mạc danh kỳ diệu nhìn Cẩm Hà.
Môi Cẩm Hà giật giật, không nói gì, trong mắt đã lóe lên lệ quang. Tình huống nàng thật làm Quyền Ngọc hách nhất đại khiêu. Vội vàng tiến đến trước mặt Cẩm Hà, thân thủ ôm nàng vào lòng: "Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?"
"Ngươi có biết sai không?" Trong âm thanh Cẩm Hà có điểm rung rung.
"Hảo, ta sai rồi, đừng khó chịu, đừng khóc, lòng ta đau!" Quyền Ngọc luống cuống tay chân, muốn cầm tay nàng lại bị nàng hất ra.
"Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi sai chỗ nào?" Cẩm Hà ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt vẫn còn oán hận.
"Ta... Ta... Ta.... Lại làm sai chuyện gì sao?" Tất Quyền Ngọc hồ đồ, nhìn Cẩm Hà lã chã chực khóc. Hai tay hoảng loạn có chút vô thố.
"Đem y phục cởi ra!" Cẩm Hà lạnh lùng hạ lệnh.
"A?" Quyền Ngọc lại không rõ, đây là khái niệm gì? Nghe xong sao lại có chút kỳ quái? Kêu nàng... Cởi quần áo? Không phải thứ không nên nhìn thấy sẽ bị lộ sao, chẳng qua trong lòng giật mình, hỏng rồi. Khẳng định Cẩm Hà đã biết. Khuôn mặt bồi tội, vội vàng tươi cười: "Hôm nay để ta hầu hạ ngươi, được không? "
"Ngươi không cởi, ta cởi cho ngươi!" Cẩm Hà không đợi Tất Quyền Ngọc phản kháng, liền cởi đai lưng của nàng, hai ba cái liền đem y phục Quyền Ngọc cởi sạch, ánh mắt nhìn đến bụng nàng - nơi đó bị vải quấn quanh.
"Này... Vết thương nhỏ..." Tất Quyền Ngọc xấu hổ cười.
"Không phải võ công của ngươi cao cường lắm sao? Sao lại bị thương? " Âm thanh Cẩm Hà mang theo tức giận.
"Này... Ta.... Chính là có uống chút rượu... Cái kia... Có chút hồ đồ.... A đương nhiên.... Ta không nghĩ tới võ công của thích khách kia có chút lợi hại... Chỉ là ngoài ý muốn... Thật sự là là ngoài ý muốn... Ngươi đừng khẩn trương, cũng đừng khổ sở, ta thật sự không có việc gì, nếu ta có việc gì còn có thể đến gặp ngươi sao?" Quyền Ngọc một bên nhìn sắc mặt Cẩm Hà, một bên lựa lời mà nói - tin tức nàng bị thương rơi vào tay Cẩm Hà. Quản gia chết tiệt, chắc chắn là do hắn nói với phụ thân...
"Ngươi bị đâm, vì cái gì không nói cho ta biết. Ngươi mang thương tích đã nhiều ngày như vậy, hôm nay phụ thân bị đâm, ta mới biết được tin tức này. Ngươi rốt cuộc vẫn không phải là nữ nhân của ta? Có phải hay không nếu một ngày nào đó ngươi xảy ra chuyện gì đều sẽ giấu ta? A!" Cẩm Hà hiển nhiên có chút kích động. Không khỏi giơ quyền đánh tới Quyền Ngọc... Thời điểm hai người ở bên nhau đã tự động sửa cách xưng hô, Cẩm Hà cũng gọi Tất Trạch Việt là phụ thân. Mặc dù hai người không thành thân, nhưng trong lòng Cẩm Hà, nàng đã là người của Tất gia.
Nay quyền của Cẩm Hà đã không khua chân mua tay giống như lúc trước, có nội công, lại tập quyền pháp, thời điểm kích động, một quyền này tuy rằng không có ý đả thương nhưng tuyệt đối đủ để Quyền Ngọc chịu khổ.
Tất Quyền Ngọc bị đánh một quyền vào đầu vai, mất thăng bằng lui vài bước, dựa vào bàn mới dừng lại được: "Ta biết sai rồi... Về sau, có chuyện gì cũng sẽ không gạt ngươi..." Quyền Ngọc đáng thương hề hề nhìn Cẩm Hà nói thầm: "Ta cũng là sợ ngươi lo lắng... Miệng vết thương này cũng không sâu... Đã nhanh kết vảy rồi..."
Cẩm Hà nhìn bộ dáng đáng thương ngoan ngoãn của Quyền Ngọc, thở dài, đánh xong quyền này nàng cũng đã hết giận, nhưng lại đau lòng: "Ta đánh ngươi một chút, đều luyến tiếc, làm sao có thể để cho người khác làm ngươi bị thương..."
Cẩm Hà nói xong, đi đến trước người Quyền Ngọc: "Có đau hay không?"
"Ngươi nói có đau hay không? Nay ngươi đã luyện qua quyền pháp... Không thể so với lúc trước... " Quyền Ngọc mếu máo ủy khuất nói.
Cẩm Hà xoa chỗ bị đánh cho nàng: "Thực xin lỗi... Ta chính là giận ngươi không nói cho ta biết việc ngươi bị thương... Cho ta xem vết thương của ngươi..." Cẩm Hà nói xong, ngồi xuống, tháo băng vải ở bụng Quyền Ngọc...
Miệng vết thương thật dài, thoạt nhìn có chút ghê người. Cẩm Hà nhìn, nước mắt không nhịn được lại tuông ra, tay còn lại muốn sờ vết thương, nhưng lại sợ nàng đau: "Đau không? "
"Không nghiêm trọng, lúc ta còn ở trong quân đội, ra rận giết địch, chút vết thương ấy, căn bản không được gọi là vết thương... Đây bất chỉ là miệng vết thương có chút dài, không sâu, nếu sâu ta cũng không dám đi loạn, ngươi đừng để trong lòng. Không có việc gì, qua vài ngày liền tốt" Tất Quyền Ngọc nâng mặt nàng lên giúp nàng lau nước mắt.
Cẩm Hà đem vết thương của Quyền Ngọc băng bó lại sau đó mới đứng lên, tựa vào lòng Quyền Ngọc: "Nhưng lòng ta đau, ngươi biết không? Hôm nay nghe nói ngươi bị thương, ta sợ hãi. Vừa vặn Liên Khê đang ở trong cung mới vội vàng kêu nàng ấy trở về gọi ngươi lại đây..."
"Ta không sao... Không có việc gì... Yên tâm, ngoan, không sợ... Tin tưởng ta" Quyền Ngọc vỗ vỗ bên hông của nàng.
"Phụ thân đại nhân không sao chứ?" Cẩm Hà lại hỏi.
"Không có việc gì, sau khi ta gặp chuyện, liền kêu Mộ Trường Sinh âm thầm bảo hộ phụ thân. Sát thủ bậc này không giết được phụ thân, huống chi còn có Trường Sinh huynh ở bên, không đáng nhắc tới" Quyền Ngọc nhẹ nhàng nói xong.
"Các ngươi đều phải cẩn thận, sự việc này vừa xảy ra, ta liền thương nghị qua cùng Hoàng Thượng, tuy rằng phụ thân đại nhân không phải gặp chuyện ở trong phủ, nhưng vẫn để Thần Sách Quân ở các trạm gác ngầm tăng cường canh gác ở phụ đệ của các vị đại thần. Nay Viêm Sa cư nhiên lại chọn thủ đoạn ti tiện như vậy... Nay đang nghĩ có phải hay không Đông tuyến đã xảy ra chuyện gì?" Cẩm Hà lúc này mới bình tĩnh lại. Đau lòng vết thương của Quyền Ngọc, liền dìu nàng đến giường, giúp nàng hảo hỏa nằm xuống.
"Việc này, ta cuối cùng vẫn nghĩ không phải do Viêm Sa làm!" Quyền Ngọc giúp Cẩm Hà giải khai đai lưng, cởi bỏ quần áo của nàng, liền muốn ôm nàng.
Nhưng Cẩm Hà lại sợ nàng đụng trúng vết thương của nàng ấy, cự tuyệt Quyền Ngọc, ngược lại cẩn thận ôm Quyền Ngọc vào lòng.
"Quả thật Viêm Sa làm như vậy, ý tứ có chút gượng ép... Ý của ngươi thế nào?" Cẩm Hà gật đầu. Song phương đối đầu nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện qua tình huống ám sát như vậy, dù sao tỷ lệ ám sát thành công này là cực kỳ nhỏ bé. Phái sát thủ đi như vậy, chỉ có thể làm cho mình hao binh tổn tướng, hơn nữa còn lưu lại nhược điểm cho Phượng Linh... Còn nữa nếu là ám sát mà trên người lại có dấu hiệu của Viêm Sa, kia còn gọi là ám sát sao? Đó gọi là minh sát rồi!
Trên thực tế, vô luận là sát thủ của quốc gia nào, có thể bồi dưỡng được tử sĩ có võ công như vậy thật không dễ dàng, nhưng lại dễ dàng sai đi tìm chết như thế? Viêm Sa bỏ được? Nhưng nếu là người của Phượng Linh, nàng sẽ cảm thấy luyến tiếc...
"Ý của ta là..." Quyền Ngọc ở trên xương quai xanh của Cẩm Hà hôn một cái, sau đó mới nói: "Người thứ nhất ta nghĩ đến chính là Hồng Thành Tuyệt... " Quyền Ngọc hôn xong, lại tiếp tục nói: "Viêm Sa làm như vậy không đáng, khả năng do Viêm Sa gây ra là rất nhỏ. Xung đột với chúng ta chỉ có Xích Châu Thanh Hà,. Nếu người của Tất gia gặp chuyện, đầu tiên, có khả năng làm ảnh hưởng đến quân tâm Phượng Linh, mà một khi Tất gia Phượng Linh gặp chuyện không may, Phượng Linh chắc hẳn sẽ đánh cho Viêm Sa một tát? Một câu thôi, làm cho Phượng Linh cùng Viêm Sa đánh nhau. Chúng ta đánh đến đây, trọng tâm liền phải dời về phía Đông tuyến, Tây tuyến Hồng Thành Tuyệt liền có thể thừa cơ mà vào, không nói nhiều, cơ hội chiếm lấy hai thành trì của chúng ta là rất lớn. Chờ chúng ta đánh xong hai tuyến, thì Phượng Linh cũng sẽ tổn hại ít nhiều, đó cũng là cơ hội của Hồng Thành Tuyệt... "
"Quyền Ngọc quên một quốc gia khác... Hà Xuyên..." Cẩm Hà đột nhiên nói ra một câu.
Quyền Ngọc thở dài một tiếng: "Đúng vậy, trên chính trị không có bằng hữu vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, Hà Xuyên tay không có Xích Châu, đông không có Viêm Sa, vài chục năm gần đây, trên hai mặt chiến tranh này đều là Phượng Linh ta nằm trong khiêng, hao tổn nhân lực, vật lực đều là chúng ta, ngược lại Hà Xuyên vẫn nghỉ ngơi lấy lại sức... Trên thực tế, nếu Phượng Linh cùng Viêm Sa khai chiến, Phượng Linh nhất định sẽ trở thành miếng thị béo bở... Nếu Hà Xuyên vẫn có thể cùng chúng ta cùng tiến cùng lùi, thì cân bằng của ngũ quốc vẫn có thể bảo trì, nhưng nếu Hà Xuyên có nhị tâm giống như trong lời nói, Phượng Linh cũng sẽ rất gian nan... Nếu Phượng Linh cùng Viêm Sa khai chiến, bên có lợi nhất kỳ thực chính là Hà Xuyên "
"Hy vọng chỉ là do chúng ta đa nghi, chuyện này tổng thể mà nói, có khả năng nhất chính là Hồng Thành Tuyệt..." Cẩm Hà thở dài một tiếng, hy vọng đây chỉ là ám sát đơn thuần, nhưng sự việc này tựa hồ không đơn giản như thế.
"Chống lại Hồng Thành Tuyệt ta có chút phần thắng... Chúng ta gặp nhau hai lần, tuy không phải là đại chiến nhưng ta đối với người này vẫn có chút hiểu biết" Quyền Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Cẩm Hà.
"Ngươi hiểu gì về nàng?" Cẩm Hà có chút tò mò. Hồng Thành Tuyệt trong truyền thuyết rất lợi hại, không biết có điều gì làm cho Quyền Ngọc nắm chắc đến vậy?
"Nàng thích nữ nhân!" Quyền Ngọc ha ha nở nụ cười.
"Chuyện này thì sao?" Cẩm Hà đô miệng: "Ngươi và ta cũng không phải thích nữ nhân sao? Cái này không thể coi là khuyết điểm"
"Không phải đơn giản sao? Ngươi xem ta ngọc thụ lâm phong như vậy, tiêu sái anh tuấn như vậy, xinh đẹp lại có mị lực như vậy, ta phải đi câu dẫn nàng, ở trên giường xử lý nàng thật tốt, ở trên phương diện chính trị xử lý nàng thật tốt... Sau đó, chúng ta bàn bạc ngưng chiến, thật tốt, sau đó lại đến phản công, đem Viêm Sa đánh cho tan tác..." Tất Quyền Ngọc đang cao hứng phấn chấn nói, sau ót ngoài ý muốn hung hăng bị đập một cái.
"Tốt ngươi con có phần tâm tư này... Xem ra ta không đánh ngươi là không được rồi!" Cẩm Hà bắt đầu sư tử rống...
Bởi vì chuyện Tất Quyền Ngọc bị thương cùng với chuyện bị ám sát làm cho không khí căng thẳng nay rốt cuộc cũng điều chỉnh lại được, cũng không để ý ai hai ba cú đánh như vậy, nhưng cú đánh trong tay Cẩm Hà rất mạnh, nên Tất Quyền Ngọc vội vàng kéo nàng qua: "Tốt lắm tốt lắm, làm sao dám làm sao dám a, có hiền thê như Cẩm Hà, thiên tiên hạ phần ta cũng chướng mắt, Hồng Thành Tuyệt thì tính là cái gì?"
"Hừ!" Cẩm Hà hừ một tiếng: "Ngươi muốn ở trên giường xử lý tốt Hồng Thành Tuyệt, ta liền trước ở trên giương xử lý tốt ngươi!" Cẩm Hà nói xong liền xoay người lên trên, nhưng không dám áp xuống.
Quyền Ngọc cười ha ha nhìn chằm chằm nàng: "Đến a..."
"Ngươi cho là ngươi bị thương ta liền không dám... ngươi cũng đã nói đây chỉ là vết thương nhỏ..." Cẩm Hà mềm lòng mạnh miệng, khẩu khí hung hăng nhưng đúng thật là không dám...
Aizz, tử vị chết...