“ Phượng…đây là cống vật từ Thiên Tuyết quốc, ăn rất khá nha!..”.Mị mỉm cười đưa cho Phượng vài thứ quả màu đỏ
Phượng nhận lấy từ Mị vài quả đỏ mọng nhìn thập phần đẹp mắt, màu đỏ trong suốt…như huyết….
Phượng ngẩng đầu nhìn Mị…trầm mặc ko nói, nhãn thần chăm chú nhìn thứ quả trong tay…Nguyệt quả….
“ Sao vậy?...Phượng ko thích sao?..”.Mị nhẹ giọng vấn, trong lòng có chút chột dạ….thời gian như khoảnh khoắc quay về 7 ngày trước….
“ Đây là Nguyệt quả..cũng là Nguyệt tộc cấm quả…” Ngân Nguyệt lấy trong lòng đưa cho Mị vài chùm quả xinh đẹp màu tím
“ Nguyệt quả…cấm quả” , Mị ko nói ngẩng đầu chờ ngân Nguyệt giải thích
“ Nguyệt quả có thể giúp nhân kéo dài thêm tuổi thọ tuy ko nhiều nhưng mà dùng được Nguyệt quả hay ko còn tùy theo duyên phận…Ngân Nguyệt tiếp
tục giải đáp
“ Số lượng Nguyệt quả này có thể giúp hắn thêm được 100
ngày…ko nhiều nhưng mà muốn dùng được nguyệt quả…ngươi phải cho nó vào
Khắc ngọc, dùng huyết nhân nuôi trong 7 ngày….cho đến nói biến thành màu đỏ, lúc ấy thành công,….nhưng nếu ko thành màu đỏ…nguyệt quả ko thể
dùng…” Ngân Nguyệt lắc đầu thở dài…. “.những người có duyên cùng nguyệt
quả ko nhiều…..còn ngươi, tùy theo ngươi đích duyên vậy….”…….
Phượng
tay nhỏ bé vuốt nhẹ từng chùm quả…đỏ tươi…đây là huyết hắn đích ái
nhân….là huyết của nàng nha!...Mị có phải là ngươi đã biết….
“ Ko có gì….nó thật đẹp, ta luyến tiếc dùng thôi…” Phượng cười nhẹ nói
“ Ngươi nha!...đúng là ngốc!.”..Mị than nhẹ…ôm hắn vào lòng…ko nói
100 ngày, chúng ta bên nhau…100 ngày thôi ta đã thật thõa mãn…ko oán ko
hối…cả hai đều biết chỉ là ko nói mà thôi!...hãy để chúng ta tận hưởng
những ngày còn lại bên nhau thôi!!...sẽ là khoảng thời gian xinh đẹp
nhất..để rồi…
100 ngày ấy là kỉ niệm ta chôn sâu trong lòng
100 ngày ấy, hình bóng ngươi là ta chấp niệm sống xót
Hơn 10 năm cô đơn trống trải
Kỉ niệm ấy là ta giữ lại lưu luyến
Là thứ ấm áp xoa dịu nhức nhối trong ta khi ko có ngươi
Này đây hãy để 100 ngày…ta cùng ngươi…
Tay trong tay….ấm êm…hạnh phúc!!!..
Nụ cười trống rỗng rửa sạch bao bụi trần, ta nâng ly uống cạn nỗi khổ đau
Lưu luyến cuộc tình đã qua nhưng thứ có được lại là lệ hai hàng
Nỗi niềm thương nhớ chiếu qua cửa sổ bị dòng thời gian vô tình chôn vùi
Giấc mộng đứt đoạn, đôi cánh không biết nên bay về phương nào
.
Cách ta gieo vần tuy hay nhưng cũng không sánh được giai điệu đau thương
Hát không mà đúng âm đúng điệu cũng là chuyện hơi hoang đường
Âm điệu lay động sự quật cường bất an trong lòng ta
Phải làm sao mới khiến cho những ánh mắt đau thương kia sáng lại
Hãy để ta hát khúc nhạc bi thương này với dáng vẻ lay động
Những giai điệu thương tâm sao vẫn cứ du dương đến thế
Hãy để ta hát khúc nhạc bi thương này, chậm rãi mà đắm say
Giai điệu đau đớn vang lên khiến người đau thắt ruột gan kia gọi là nỗi buồn
Hãy để ta hát khúc nhạc bi thương này, quay đầu nhìn lại một lần
Chỉ thấy người yêu nay xa cách nơi chân trời rộng lớn
Hãy để ta hát khúc nhạc bi thương này, nhẹ nhàng khinh cuồng
Lưu lại chút niềm tin, để nỗi cô đơn trong lòng cứ thế trôi đi
Một trăm ngày..rất nhanh cũng sẽ qua đi, một trăm ngày này Mị cùng Phượng
sinh hoạt ko có gì thay đổi…bên nhau..cùng nhau…còn có bên họ hai người
con…cuộc sống như một gia đình bình thường..nhẹ nhàng ấm áp
Đường Phi Ly cùng Đường Mạc Phong sống rất hạnh phúc, vui vẻ…chỉ là tâm linh hai
linh hồn nhỏ bé dường như cảm nhận đều gì đó sắp xảy ra….cho nên càng
nhu thuận..đáng yêu chọc người trìu mến…
*************************************************
“ Phong nhi, con là tỷ tỷ nên lúc nào cũng phải nhường nhịn đệ đệ biết
ko, phải yêu thương, chăm sóc hắn…”.Phượng ôn nhu vuốt đầu nhỏ bé , ôn
nhu nói
“ Ân…Phong nhi nhất định yêu thương đệ đệ…”.nữ hài đáng yêu búp bê mặt giơ tay nhỏ bé kiên định nói
“ Ân,,tốt…Phong nhi rất ngoan…phụ thân đi cũng thật an tâm…” .Phượng đau
lòng nhẹ nói, thật đáng yêu hai người con..hắn luyến tiếc bọn họ nha!!..
“ Phụ thân đi đâu ni!....ko ở cùng nương, Phong nhi cùng đệ đệ sao chứ…” nữ hài lo lắng, mặt nhăn lại nói….
“ Ha hả…..ko có gì…nếu có một ngày phụ thân ko bên cạnh, lúc đó chắc chắn ở một nơi thật xa chúc phúc cho Phong nhi cùng Li nhi nha!..cho nên
Phong nhi phải luôn ngoan biết ko?...”
“ Ngoan!, Phong nhi như vậy đáng yêu nha….phụ thân thật tiếc buông tay
các ngươi ni…”.Phượng càng nói càng nhẹ dần…như chính nói cho bản thân
hắn….
“ Phụ thân…”..nữ oa nhi đáng yêu quơ tay nhỏ bé….quái!..hôm nay phụ thân làm sao vậy nha…
“ Ko có gì…Phong nhi mệt rồi nên ngủ thôi…..”
“ Ân….! Chúc phụ thân ngủ ngon!!!...”
“ Phong nhi ngủ ngon…..”
Ngắm nhìn dung nhan hai đứa nhỏ ngủ say, yên tĩnh, nhu thuận…..Trầm Phượng
lòng đau như cắt, hắn đích con mới có 6 tuổi nha!...nhỏ như vậy mà ko có hắn bên cạnh..lòng biểu sao ko đau…bọn họ là hắn mang thai 10 tháng mà
sinh, là tình yêu giữa hắn và nàng…tà tâm can, là khúc ruột của hắn
nha….
Phong nhi, Ly nhi….cha thực xin lỗi các ngươi ni!! …..