“ Phượng! đi thôi…” .Mị ôn nhu cười
“ Ân…”…...đi thôi!!
Đào phượng hiên
Vẫn như vậy xinh đẹp đích cảnh vật. Khí trời nhàn nhạt ấm áp, từng mảng đào hoa phi vũ trong gió, lạc anh đầy trời, mỹ lệ…..cũng ko nói nên lời bi
thương
“ Mị, ngươi có biết ngôn ngữ của hoa đào là gì ko?” Phượng
nhãn thần xa xăm nhìn về những cây hoa đào, diễm lệ….nhẹ giọng ôn nhu
nói.
“ Ngôn ngữ của đào hoa…..là tù binh của tình yêu…” .Mị mỉm cười ôm hắn vào lòng, tay nhỏ bé vuốt hắn lọn tóc, phượng mâu tràn đầy sủng
nịnh
Tù binh của tình yêu…..
Mị! ta và ngươi, rốt cuộc ai là ai đích tù binh ni…
Có lẽ là cả hai….đều là tù binh của nhau…
Những hạt nắng dịu nhẹ phủ lên mảnh đào viên, từng cánh hoa đào rơi nhẹ xuống đất cũng là phủ lên bờ vai ai kia…sắc hồng đào hoa lẫn với bạch y thanh lãnh, hỏa y như diễm cũng tạo nên hài hòa màu sắc...
Mị ôm lấy
Phượng…..ko nói lời nào, hai người lặng im bên nhau, không khí thập phần hài hòa, ấm áp….dường như cả hai đang cố tận hưởng những phút cuối bên
nhau này…không một tiếng động,….dường như có thể nghe những tiếng đóa
hoa khe khẽ nở và những tiếng kêu vọng lại từ côn trùng…..
Ngày ấy!
trong mảnh đào hoa viên xinh đẹp ấy,…hồng y tựa hỏa, bạch y dịu dàng ôn
nhu….hai sắc màu tưởng chừng như đối lập nhưng lại vô cùng hài hòa, có
lẽ hai sắc màu ấy vốn là một cặp tương xứng chăng…hỏa y xinh đẹp nữ nhân ôm lấy khuynh thành bạch y nam tử, mâu quang nhu tình tựa hải, ôn nhu
đến nịch nhân. Dường như trong mắt nữ nhân đó ko có gì ngoài bạch y nam
tử kia….
Hai nhân si ngốc nhìn nhau, như thể khắc sâu bóng dáng ấy
vào góc tận cùng của trái tim, mãn hạn ái tình….không một lời nói nhưng
qua ánh mắt cho nhau đối phương nghĩ gì, muốn nói gì…bản thân cảm nhận
được, thấu được….vô thanh thắng hữu thanh
Có lẽ khi đã ái một người
đến mức tận cùng nào đó, đối phương nghĩ gì…cảm xúc như thế nào….ko nói
chỉ qua nhãn thần truyền cho nhau, người kia đã thấu….và có những lúc
bản thân ko phân biệt được cảm xúc cùng ý nghĩ của mình, đối phương đã
nhận ra. Có lẽ đó là sức mạnh của ái tình!
Yêu một người………….
Thứ
tình cảm ấy thật khó nói, hai con người xa lạ gặp nhau, hiểu nhau rồi ái nhau….và có lẽ ngay cái nhìn đầu tiên ấy, tâm đã vì nhau mà loạn..
Ái một người…..
Vì đối phương mà suy nghĩ, vì đối phương mà hi sinh….bất chấp người khác
như thế nào! Chỉ cần đối phương một ánh mắt ôn nhu đủ khiến cho ngươi
cam nguyện trầm luân
Ái tình….đôi khi thật phức tạp, đôi lúc cũng rất giản đơn!!... ...
Mị…ngươi có từng hối hận gặp ta, yêu ta!
Niềm vui lớn nhất cuộc đời này của ta là gặp ngươi, ái ngươi
Dù chúng ta bên cạnh nhau không nhiều
Cũng lắm chia li! Bi thương! Xót xa
Nhưng ta chưa từng có một ngày hối hận
Yêu ngươi! Được ngươi yêu là ta đích may mắn
Ta đích Phượng, có từng hối hận trao tâm cho ta
Ngay từ lần đầu thấy ngươi, tâm ta vì loạn nhịp
10 niên thất lạc, ôn nhu đích ngươi là ta kiên trì ý niệm
Được ngươi ái, ngươi sủng…..là thượng thiên cho ta lớn nhất ân tình
Chỉ là ta luyến tiếc ngươi….
Luyến tiếc ngươi nha!…….
Ko thể cùng ngươi thực hiện lời hứa
Cùng ngươi đi khắp này thế gian
Cùng ngươi………………….
Chấp chữ tay cùng nhau giai lão!!.....
Khẽ vuốt xinh đẹp băng dung, tay nhẹ nhàng lưu luyến triền miên….nhãn thần
si luyến…. “ Phượng, bên ngươi…dù một ngày cũng là hạnh phúc….cho nên
đừng tự trách mình….”
Mị !...của ngươi tình, kiếp sau vẫn để dành cho ta được!
Tâm của ta chỉ duy ngươi mà lỗi nhịp, trăm vạn năm sau…đời đời kiếp kiếp vĩnh ko đổi thay
Ân…..nếu vậy, thật tốt!!!...
Thật tốt….
Mị, thay ta chăm sóc Phong nhi cùng Ly nhi
Ân….
Mị…!!
Ân…..
Ta muốn ngủ một lát
Ân…..ngủ đi…ta vĩnh bên cạnh ngươi, mãi mãi…..
Đào hoa phi vũ trong gió, rực rỡ, diễm lệ…..
Thanh phong nhè nhẹ mang theo lãnh hương hoa đào tràn đầy
Khí trời vẫn như thế ấm áp
Trời vẫn như thế trong xanh…
Nhưng mà có ai nghe, có ai thấy, ai thấu….có một con tim đang rỉ máu, bất lực cùng gào khóc!!...
Bên ngoài Đào phượng hiên, hai bóng dáng nho nhỏ đứng đó, bờ vai nhỏ bé run lên, nghẹn ngào…đáng thương!!
“Tỷ! chúng ta sẽ ko bao giờ gặp lại cha nữa phải ko?..” .nam hài nức nở nói, ánh mắt có chút sưng đỏ
“ Ân…cha đến một nơi rất xa, đến đó cha sẽ luôn chúc phúc cho chúng ta…”
nữ hài nhẹ giọng an ủi đệ đệ! Nhưng ko biết từ lúc nào….lệ rơi đầy
mặt…khó chịu, đau xót….6 tuổi đích hắn nào biết đau lòng là gì, chỉ biết thấy cha nằm đó, vĩnh ko mở mắt, ôn nhu dịu dàng nhìn hắn….lệ ko kiềm
chế được rơi…
Ai là ai đích đau lòng
Ai là ai đích xót xa!!....
“ Phong nhi, Ly nhi…đi thôi! Đừng làm phiền các ngươi cha nương…” Âu
Dương Sắc Vi ôn nhu nhìn nho nhỏ thiên hạ, mâu quang tràn đầy đau xót,
thật đáng thương đứa nhỏ!...
“ Âu Dương di di….”…..
Đi thôi…..
Ân……
Ly rượu đào, hòa chung lệ, trời xanh đưa tiễn
Một khúc tiêu cầm nghe mang mang
Giữa cõi hồng trần ai là kẻ thương nhớ
Ẩn sau nụ cười, khóe mi rưng rưng, ảo mộng
Phút chốc nhìn lại, tan biến thành hư không
Mờ mịt hoàng tuyền…tung hoành phiêu bạt
Nguyện mong sinh tử, mong tương ngộ
Niết bàn xa xôi, hình bóng ngươi ta luôn giữ
Có lỗi lầm chi? Sao thiên hạ phân li…
Tự cắt huyết mạch ngăn dòng tương tư
Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến
Đào hoa nở rộ theo gió đêm
Biết trách ai khi ko trọn lời thề
Trăng sáng thiên cao, là ai đi ko từ biệt
Đao thét nghìn trùng, ai thét gào gọi tên
Bờ vai ai cô đơn tiều tụy
Trăn trở, gẫy cầm tiếc thương, tương tư rơi lệ
Nhớ lần đầu gặp gỡ bồi hồi sao xuyến
Nói ko nên lời, tâm tư khôn tả
Vừa khi tuyết rơi nhẹ nhàng tựa vai áo
Quay đầu nhìn lại, xót thương tiền kiếp lương duyên
Ôm trường kiếm u mê tình hận
Chào ly biệt hình bóng cũ mờ tan
Day dứt triền miên chẳng qua là kỉ niệm
Hãy để hoài niệm ngủ yên trong quá khứ
Xưa nay hẹn ước mãi ko quên
Luyến lưu, yêu say cuồng điên dại
Trách sao duyên phận ngắn ngủi thôi