“ Cuối cùng cũng đến…”..môi đỏ mọng
nhẹ nhàng lẫm nhẫm, chỉ thấy người đó một thân bạch y nhẹ nhàng phiêu
diêu, khuynh thế độc lập, một đầu ô phát như một dãi lụa mịn màng vén
lên bởi một thanh bích ngọc trâm…….
“ Ca ca, cuối cùng cũng đến nha,
Phượng quốc đúng là phồn hoa thật!” đáng yêu tiểu cô nương chừng 13, 14 tuế, mắt phượng mày ngài….cao quý khí chất
Hàng ngàn loài hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ, cao quý đích mẫu đơn, thanh nhã đích lan, quyến rũ mị hoặc đích mạn đà hoa……tạo nên xinh đẹp đích ngự
hoa viên….
Lúc này, trong đình nhỏ ngự hoa viên có hai người đang hạ cờ
Một thân hỏa y như ma như mị
Một thân tử y tuấn tú phi phương
Hai người cùng nhíu mày suy nghĩ hạ cờ, không khí thập phần hài hòa.
“ Mị, ta thua…”….Dạ Thương thở dài, tại sao đánh với hắn trăm ván vẫn ko
thắng được lần nào nha, khiến cho nàng suy sụp rồi, nàng đường đường là
thiên tài được đại lục ca tụng hơn 10 niên mà….gặp nàng, tự tin của nàng ko cánh mà bay.
“ Ngươi có chút tiến bộ rồi, lần này thua có nửa bước…”..Mị ngẩng đầu nhìn đối phương, nhẹ nhàng cười
“ Nữa bước cũng là thua thôi! Ngươi này biến thái quái vật, ngươi có cái
gì là ko giỏi ko hả! làm ơn cho ta tìm lại chút ít tự tin được ko…”.Dạ
Thương nhăn mặt nói. Hắn đã hơn 40 tuế, nhưng vẫn không khác gì năm xưa, oa nhi búp bê mặt cùng tính cách trẻ con làm cho người ta cứ nghĩ hắn
chừng 26,27 tuế….có ai ngờ rằng một thời thiên tài quân sự đích Dạ
Thương lại tính cách cùng hình dáng như vậy đâu.
“ Ân,….hình như là ko…” Mị nhìn Dạ Thương sau đó nghiêm túc phun ra mấy chữ
“ Ta biết mà! Trên thế gian này, có ai thắng nổi ngươi cơ chứ” , Dạ Thương phiết miệng, uống một ngụm trà nói
Mị nhìn Dạ Thương trẻ con hành động, cười nhẹ…..nhãn thần mờ mịt, xa xăm
cùng tràn ngập tưởng niệm, thắng nàng,…có chứ, trên thế gian này có một
người luôn thắng nàng….
“ Ta nói có một người luôn thắng ta nha!” Mị cười nhẹ
“ Ai?.....hắn như vậy tài giỏi…” .Dạ Thương kinh ngạc hỏi
“ Đúng vậy! hắn thật sự rất tài giỏi ni!..”..Mị có chút cười khổ, phượng mâu giãn ra, ôn nhu ko thể tả,..như đầm tựa hải…khiến cho người ta nhìn vào đó, nịch nhân..chẳng thể thoát ra ngoài….
Dạ Thương trợn mắt
kinh ngạc nhìn hồng y nhân trước mặt, đã từng thấy hắn nhiều biểu hiện,
thấy hắn hô phong hoán vũ, tài kinh tế thế….lãnh khốc đích hắn, nghịch
ngợm đích hắn….nhưng chưa bao giờ thấy hắn lại như vạy ôn như, như vậy
cô đơn, mềm yếu cùng tịch mịch….tựa như tiểu thú bị lạc đường, cô đơn
dãy dụa
‘ Ngươi!!..’..Dạ Thương trầm mặc ko nói, hắn biết nàng đang
tưởng niệm ai! Trên thế gian này, kẻ khiến nàng như vậy lộ ra ôn nhu đến nịch nhân, chỉ có một người, duy nhất một người mà thôi!!
Mị nhãn thần xa xăm nhìn về phía chân trời, khóe miệng hiện lên một nét cười ôn nhu hiếm thấy…
Là a! mỗi lần hạ kì, hắn sẽ lại nhíu mày suy nghĩ, bộ dáng thập phần khả
ái khiến nàng si ngốc ngắm cả ngày….để chọc hắn vui, nàng sẽ cố ý nhường hắn, cho hắn thắng nàng nửa bước, những lúc ấy hắn sẽ cười ngọt ngào,
nhãn thần ôn nhu,….xinh đẹp. Bởi hắn biết nàng nhường hắn, nhưng hắn ko
bao giờ nói…cứ vậy ngoan ngoãn mà hưởng thụ nàng sủng, nàng ái
Mỗi
lần hắn cố ý ko mặc áo choàng giữa tiết đông hay ko lau khô tóc khi vừa
tắm xong, nàng sẽ nhẹ nhàng trách cứ sau đó sẽ thay hắn làm…hắn giống
như nhu thuận tiểu miêu im lặng chờ nàng phục vụ…..khi đó …lúc đó….thật
đẹp biết bao!!
Phượng! đến khi nào, chúng ta có thể có thể trở về khoảng thời gian như lúc trước ni!!
Bốn năm chín tháng lẽ 9 ngày….
Ngươi không bên cạnh ta đã gần 5 năm
Ngươi đích ôn nhu tiếu dung
Ngươi đích đáng yêu cử chỉ…..
Ta nhớ! Nhớ đến phát điên!!
Phượng…ta đích Phượng, ngươi đến khi nào mới về lại bên cạnh ta đây