Phượng Mị

Chương 3: Q.3 - Chương 3: SỨ GIẢ THIÊN TUYẾT QUỐC






Phượng loan điện

“ cho truyền sứ giả Thiên tuyết quốc”……..

Từ bên ngoài điện bước vào hai nhân, một nam một nữ, một bạch y, một tử y…..

Trong phút chốc, phượng kim điện…..ko một người lên tiếng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bạch y thiếu niên trước mặt…kinh ngạc, sợ hãi than! Tất cả mọi cảm xúc đều đổ dồn lên mọi quan lại nơi đây.

Thiếu niên chừng 19, 20 tuổi, khuynh thế độc lập mang cổ cao quý ko nói nên lời khí chất hoàng gia. Hắn đứng đó dường như nhật nguyệt lu mờ, xinh đẹp ngũ quan, khéo léo mũi, anh đào môi…một đầu ô phát vén nhẹ nàng bởi một thanh ngọc trâm, ko son phấn tục tằng…..hắn như minh nguyệt chiếu rọi nhân gian. Nhưng ko phải vì thế mà quan lại nơi đây sợ hãi than mà vì hắn khuôn mặt…..giống, rất giống một người…

Một người mà tuyệt thế vô song đích Phượng đế

Vì hắn máu nhuộm hoàng đô

Vì hắn ko ngại tuyên chiến cùng thiên hạ

Vì hắn nhuộm máu tam quốc, thống nhất đại lục

Vì hắn, mà ngôi vị Phượng hậu trống 5 năm

Vì hắn, hậu cung Phượng quốc không có một người!!

Bạch y thiếu niên thật giống trong truyền thuyết yêu nhân của Phượng đế, nếu khác chỉ khác là Phượng hậu có xinh đẹp câu hồn màu tím con ngươi! Còn thiếu niên kia là trong veo đồng nhãn, xinh đẹp, mê người!!

Ngồi trên cao, Mị tâm dường như nhảy lên! Đã bao lâu rồi, ko thấy khuôn mặt ấy, đã bao lâu rồi…..nhưng mà rất nhanh, sự chấn động đó dập tắt. Dù có giống như thế nào…….chung quy ko phải hắn, nàng đích ái nhân….chỉ giống khuôn mặt nhưng khí chất hoàn toàn khác!!...ko phải hắn….ko phải……Mị cười khổ, Phượng…nha!...

******************************************************

“ Ca! tại sao mọi người cứ nhìn chăm chăm vào huynh vậy…” tử y cô nương đích hoàng nữ Thiên tuyết quốc nghiêng đầu hỏi nàng ca ca! tuy rằng ca ca rất đẹp, là Thiên quốc đẹp nhất nhân nhưng mà bọn họ nhìn ca trong ánh mắt là sợ hãi than nha, chứ ko phải bình thường thưởng thức cái đẹp

“ Ta cũng ko biết” , bạch y thiếu niên nhẹ giọng nói….hôm nay hắn như ý nguyện được gặp nàng. Thiên hạ tuyệt thế vô song đích Phượng đế! Thật ko khác trong tưởng tượng của hắn, như vậy xinh đẹp, như vậy cao ngạo, như vậy tài giỏi khiến cho hắn tâm loạn như ma!! Nhưng mà tại sao nàng nhìn hắn lại như nhìn một người khác…ko phải hắn!! bạch y thiếu niên nhíu mày suy nghĩ

“ Nga!..ca, ta nghe nói Phượng đế nàng đến bây giờ vẫn đang chờ một người đúng ko? Cho nên ko lập hậu rồi!!” tử y cô nương nghi hoặc hỏi

“ Chiêu nhân, sao lại biết chuyện này?..”.. bạch y thiếu niên mỉm cười hỏi

“ Ngô! Thiên hạ này ai chẳng biết, Phượng đế vì của nàng phu quân mất tích mà nhuộm huyết nhị quốc, đến bây giờ vẫn chưa lập hậu chắc chắn vẫn chờ người ấy đúng ko!” Tiểu cô nương chớp mắt nói

“ Ân!...chắc vậy!!..”..hắn đúng là kẻ hạnh phúc nhất thế gian, bạch y thiếu niên cười nhẹ, mâu quang ảm đạm. Là a! hắn từ rất nhiều năm trước nghe chuyện giữa nàng và nàng đích phu quân….hắn hâm mộ ko thôi! Vì thế, hắn từ lúc nào thầm tương tư khuynh thế đích nàng….cho nên lần này đi sứ, hắn xin mẫu hoàng cho hắn đi cùng….cuối cùng gặp được nàng, hắn như vậy thật sâu thõa mãn.

*************************************************

“ Lôi, ngươi thấy Thiên âm công tử đó như thế nào? Hắn thật giống Phượng chủ quân nha…”..Vũ nhíu mày nói

“ Ân….thật giống, ngươi nói có khi nào…”..Phong nhẹ nhàng đạo

“ Ko thể nào!..” .Lôi khẳng định

“ Nga!!” Phong, Điện, Vũ…….đều nhìn về phía Lôi

“ Tuy hai người họ như một khuôn mẫu đi ra nhưng hoàn toàn bất đồng. Thiên Âm công tử kia khuynh thế độc lập, thong dong tự tại…hắn tuy là nam nhân nhưng có tài, ngạo khí ko thua gì nữ tử, còn Phượng chủ quân khí chất thiên về ôn nhu, thiện lương….thuần khiết như ngàn niên bạch liên, u nhã như lan….nếu có thể tinh tế nhận xét thì hai người họ hoàn toàn bất đồng ”

“ Chủ tử như vậy ái Phượng chủ tử…nếu nàng nhầm lẫn giữa họ thì….” .Lôi trầm mặc! nếu như chủ thượng vì hắn có khuôn mặt giống Phượng chủ quân mà ..…. thì hắn sẽ ko còn tin trên đời này cái gọi là tình ái nha!!

Phong, Điện cùng Vũ trầm mặc……ko nói!

**************************************************

Thanh phong mang theo nhàn nhạt lãnh hương đào hoa, hương thơm khiến cho con người chìm vào trong đó! Mê say….

Đào phượng hiên, tháng hai hoa đào nở rực rỡ, lạc anh bay đầy trời, từng cánh hoa phi vũ trong gió….diễm lệ ko thể tả….

“ Đẹp quá!.”..Thiên Âm nhẹ cảm thán, đã từng xem rất nhiều hoa đào nở, từng xem rất nhiều các loại hoa…nhưng nơi đây đào hoa đặc biệt mỹ lệ..khiến cho hắn đắm chìm như vậy đích cảnh đẹp…rồi lạc vào ko hay

“ Ngươi…là ai?...ai cho ngươi đến nơi này?” Thanh lãnh một giọng nói vang lên, thanh tú hoàng y thiếu niên cau mày nhìn Thiên Âm ko hờn giận nói

Thiên Âm xoay đầu về phía phát ra tiếng nói, ngạc nhiên nhìn thanh tú thiếu niên trước mặt

“ Phượng….Phượng chủ quân!...” .hoàng y thiếu niên run run nói, mâu quang tràn ngập kinh hỉ, lệ ko biết tự lúc nào rơi, đến khi phát hiện lệ đã ướt đẫm dung nhan

“ Ko….ko phải!...ngươi ko phải công tử…ko phải tử mâu…ko phải như vậy ôn nhu, như vậy thuần khiết…” .hoàng y thiếu niên đích thị Tiểu Khê sửng lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói, mâu quang tràn đầy thất vọng

Thiên Âm giật mình…tử mâu…chẳng lẻ…hèn gì, quan lại nhìn hắn như vậy sợ hãi than, còn nàng nhìn hắn…mâu quang lại nhìn về người khác….thiên có như vậy trùng hợp sao chứ

“ Ta là Thiên Âm!..”.Thiên Âm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ôn nhu cười nhìn Tiểu Khê

“ Ân…ta là Tiểu Khê…là thị hầu của Phượng chủ quân” , Tiểu Khê nhẹ giọng nói, vì Thiên Âm rất giống công tử cho nên hắn rất có hảo cảm

“ Tiểu Khê, ta như vậy gọi ngươi được!..” .Thiên Âm mỉm cười đạo!. “...ngươi nói ta rất giống nhà ngươi Phượng chủ quân tức là Phượng đế đích yêu nhân Phượng hậu?..” .sau đó tiếp tục nói

“ Ân….ngươi khuôn mặt rất giống…chỉ trừ màu sắc đôi mắt, Phượng chủ quân tử sắc đôi mắt…xinh đẹp mê hồn!..” .Tiểu Khê cười nói, mâu quang tràn ngập tưởng niệm…công tử, Tiểu Khê rất nhớ người nha.

“ Vậy sao!..” Thiên Âm than nhẹ….là ý trời hay định mệnh trêu ngươi đây!

“ Nhưng mà nếu như quen thuộc công tử, sẽ ko nhầm ngươi với hắn nha!..”.Tiểu Khê tiếp tục nói nói

“ Công tử nhà ta tựa như tinh linh ko vướng bận thế tục, như vậy thiện lương, như vậy thuần khiết….đứng bên cạnh hắn khiến cho ngươi dù mệt mỏi đến đâu…tâm luôn an bình…” Tiểu Khê nhẹ đáp, ánh nhìn xa xăm! Nhớ ….tưởng niệm…cũng là xót xa. Vì sao thiên cố ý cho công tử như vậy vận mệnh, như vậy bi thương! Thật ko công bình đâu…

Thiên Âm chính là ko nói, nhãn thần mờ mịt…thì ra nam nhân nổi tiếng khắp thiên hạ…nam nhân mà tuyệt thế Phượng đế chấp nhất si cuồng cùng yêu say đắm là như vậy a!...như vậy nam nhân…rất đáng được trân trọng rồi….

“ Thiên công tử, ngươi có thể đi nơi này dạo chơi, nhưng ko được đến căn nhà gỗ kia….đó là cấm địa…tốt nhất ko được đến,” Tiểu Khê nghiêm túc nói

“ Ân,…ta biết…” Thiên Âm cúi đầu cảm tạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.