Việc để cho Tiêu Khải Nguyên sống sót đào tẩu còn đả kích đám người Tiêu gia trầm trọng hơn so với việc giết hắn nữa a !
” Bắc Nguyệt quận chúa, lão hủ mang theo lễ vật đến bái phỏng (viếng
thăm) !” Thanh âm già nua nhưng hữu lực từ bên ngoài vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi, hướng Đông Lăng nói: ” Mời lão gia tử vào đi.”
” Vâng.” Đông Lăng bước ra cửa, thanh âm trong trẻo nói: ” Lão gia tử
mời vào, quận chúa đang chuẩn bị trà chờ lão gia tử a.”
Tiêu Khải Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng che rèm kín mít, cái gì
cũng không thấy, như vậy hắn làm sao dám đi vào a ? Vạn nhất Hoàng Bắc
Nguyệt thiết kế bẫy rập gì đó, như vậy hắn liền chết oan chết uổng ở bên trong.
Mặc dù trên danh nghĩa có quan hệ huyết thống, thế nhưng nhiều năm qua hắn lại không coi Hoàng Bắc Nguyệt thành tôn nữ
(cháu gái) của mình mà đối đãi, Hoàng Bắc Nguyệt tự nhiên cũng sẽ không
nhận người gia gia như hắn. Thời điểm trong rừng cây ở Thất Tháp, Hoàng
Bắc Nguyệt đã nổi lên sát tâm với hắn a !
Hôm nay hắn tới, một mặt là sợ nếu không nể mặt Bắc Nguyệt quận chúa thì sẽ làm vị cao
nhân kia nổi giận, mặt khác là muốn tiếp cận làm quen với Bắc Nguyệt
quận chúa, lấy lòng nàng, để nàng nói tốt vài câu trước mặt vị cao nhân
kia, xin ngài ấy bỏ qua cho hắn.
Hắn muốn thông qua Hoàng
Bắc Nguyệt là vì tính tình nàng rất giống với Huệ Văn Trưởng công chúa,
từ nhỏ đôn hậu thiện lương, chỉ là, Hoàng Bắc Nguyệt còn mềm yếu hơn một chút.
Hắn nghĩ, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Hoàng Bắc Nguyệt chắc sẽ không để tâm chuyện này đâu nhỉ ?
Tiêu Khải Nguyên ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, cười nói: ” Đông Lăng cô
nương, phiền ngươi vào nói với quận chúa một tiếng, lão hủ thân thể
không tốt, đi vào sợ sẽ làm bẩn khuê phòng của quận chúa, ở trong sân
trò chuyện sẽ thuận tiện hơn a.”
” Lão gia tử mặt mũi lớn, nói cái gì chính là cái đó, vậy để nô tỳ vào trong mời quận chúa đi
ra.” Đông Lăng cười cười xoay người đi vào.
Lời này của
nàng làm Tiêu Khải Nguyên đổ một thân mồ hôi lạnh. Vốn ý của hắn là muốn mời Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, uống trà trò chuyện trong hoa viên, nếu vậy thì cũng chẳng có gì, nhưng không hiểu sao ý niệm này vào trong lời nói của Đông Lăng lại giống như là hắn cậy già lên mặt, bản thân không muốn vào nên bảo Bắc Nguyệt quận chúa đi ra.
Nha đầu kia cũng không phải thứ dễ trêu a !
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Bắc Nguyệt dưới sự dìu dắt của Đông Lăng chậm rãi đi ra ngoài, ngọc thủ (tay ngọc) khẽ nâng tà váy thật dài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, khí chất tao nhã, trời sinh quý tộc.
” Hiếm có dịp lão gia tử nể mặt đến đây, Bắc Nguyệt không đi ra đón
tiếp thật sự là thất lễ.” Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong gối, hành lễ của
tiểu thư khuê các khi nhìn thấy trưởng bối.
Tiêu Khải
Nguyên không dám nhận cái lễ này của nàng, vội vàng tránh ra, ôm quyền
khom lưng hành lễ: ” Quận chúa nói sai rồi, phải là lão hủ hướng quận
chúa hành lễ mới đúng.”
Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay: ” Lão
gia tử là trưởng bối, mau mau đứng lên, nếu để người khác thấy thì sẽ
chê cười Bắc Nguyệt.”
Tiêu Khải Nguyên lau mồ hôi, đứng dậy, ba tên cao thủ đi phía sau thấy vậy vội vàng mang lễ vật đưa tới.
Đó là ba cái hộp gấm, mỗi hộp đều đã được mở ra. Hộp thứ nhất để cuốn
Viêm Hỏa Trảm bản hoàn chỉnh. Hộp thứ hai là một viên đan dược toàn thân trong suốt. Hộp thứ ba là một thanh hắc sắc chủy thủ chém sắt như chém
bùn.
” Đây là chút lễ mọn của lão phu, thỉnh quận chúa vui lòng nhận.” Tiêu Khải Nguyên cẩn thận quan sát thần sắc của Hoàng Bắc
Nguyệt khi nhìn thấy những bảo vật này.
Mấy thứ này, nói
là bảo vật còn chưa đủ, chúng đều thuộc dạng có tiền cũng không mua
được, mà nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt cũng mới trở nên mạnh mẽ cách đây
không lâu, nếu không lúc trước sẽ sẽ không tùy ý để cho người của Tiêu
gia bắt nạt mình như thế.
Nếu là gần đây mới trở nên mạnh
mẽ, vậy khẳng định nàng chưa từng thấy qua nhiều bảo vật như vậy. Bây
giờ tặng nàng mấy thứ này, chắc hẳn nàng sẽ cao hứng a.