Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 265: Chương 265: Ai dám động đến ta (7)




Lão hồ ly Tiêu Khải Nguyên này tặng lễ vật không chỉ đắt tiền mà còn vô cùng hi hữu (hiếm thấy), như vậy mới có thể đánh động lòng người !

Nhưng nào ngờ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần sắc cũng không mấy kinh ngạc và mừng rỡ. Khóe môi nàng ưu nhã giương lên, nói: “Đa tạ lão gia tử, Đông Lăng, đem lễ vật thu lại đi.”

Đông Lăng tiến lên đóng nắp hộp lại rồi đem vào nhà cất, sau đó lại bưng trà bánh đi ra đặt trên bàn đá trong sân.

” Lão gia tử mời ngồi.” Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay thủ thế mới, bản thân nhanh chóng ngồi xuống trước.

Tiêu Khải Nguyên đi tới ngồi xuống, không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm tự hỏi: “ Chẳng lẽ vị cao nhân kia còn có nhiều bảo vật quý hiếm hơn, nếu không một tiểu nha đầu như Hoàng Bắc Nguyệt sao lại có thể bình tĩnh như vậy ?”

Hoàng Bắc Nguyệt một tay nâng tay áo, một tay cầm bình trà, chậm rãi rót một chén cho Tiêu Khải Nguyên, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua ba tên cao thủ đứng sau lưng hắn.

Mấy người này mặc dù chỉ mặc trang phục tùy tùng, bất quá từ khí tức trên họ, nàng có thể cảm giác được thực lực của ba người này so với Tiêu Khải Nguyên cũng không chênh lệch mấy.

Lão hồ ly này quả thật đã có chuẩn bị rồi mới đến, hắn sợ cái gì đây ? Sợ nàng động thủ với hắn ngay tại Tiêu gia ? Hắn cũng quá đề cao chính mình đi, giết hắn trong Trưởng công chúa phủ chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh thiện lương của Trưởng công chúa sao ?

” Mấy vị này không bằng cùng nhau ngồi xuống uống ly trà đi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ, đem ly trà bày ra, lần lượt rót đầy nước trà.

Mấy người kia liếc nhìn nhau, một nữ cao thủ bộ dáng xinh đẹp đứng ra nói: ” Quận chúa quá đề cao chúng ta rồi. Chúng ta thân phận thấp kém, làm sao dám ngồi chung với quận chúa uống trà ?”

Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới lới nàng nói, nhanh chóng bưng một ly trà lên, đưa cho nữ cao thủ vừa mới nói chuyện: ” Một ly trà thôi mà.”

Nữ cao thủ bắt đầu do dự, nếu như nhận thì nhất định phải uống, nhưng lỡ như trong nước trà có thứ cổ quái gì đó thì…

” Vị khách quý này, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà ngươi cũng không cho quận chúa của chúng ta sao ?” Đông Lăng ở bên cạnh mỉm cười nói.

” Tiêu Nguyệt, sao lại có thể vô lễ như vậy trước mặt quận chúa ?” Tiêu Khải Nguyên nhíu mày, nghiêm túc nói với nữ cao thủ kia.

Nữ cao thủ gọi là Tiêu Nguyệt hơi do dự một chút nhưng cũng đưa hai tay ra: ” Đa tạ quận chúa.”

Nàng định tiếp nhận ly trà kia, nhưng không hiểu sao lại không thể nhấc lên được, giống như ly trà đã bị chôn sâu trong nham thạch vậy !

Tiêu Nguyệt trong lòng khẽ động, Bắc Nguyệt quận chúa này khí lực cũng quá lớn đi ! Đây là muốn từ nàng dò xét thực lực của Tiêu gia bọn họ sao ?

Theo lời Tiêu Khải Nguyên nói, thực lực của nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này rất không tầm thường, e là sau lưng có cao nhân làm chỗ dựa. Nhưng dù là vậy, Tiêu gia của bọn họ cũng không thể thua trước mặt nàng a !

Nghĩ vậy, Tiêu Nguyệt cũng âm thầm dùng sức. Cấp bậc của nàng đã đạt đến Hoàng Kim chiến sĩ, nếu như Hoàng Bắc Nguyệt cũng cùng đẳng cấp với nàng thì hôm nay nàng sẽ không đến nỗi mất mặt !

Nhưng nàng vừa mới dùng sức, một cỗ lực lượng nóng rực cực kỳ bá đạo bỗng nhiên từ tách trà chui vào trong kinh mạch của nàng, giống như cố ý hướng về phía nội tạng của nàng xông tới !

Tiêu Nguyệt cực kỳ hoảng sợ, kêu thảm một tiếng đã buông tay ra. Chén trà kia theo đó rơi xuống mặt đất vỡ nát, bên trong ngay cả một giọt nước cũng không có, sớm đã bị bốc hơi hết rồi ! Như vậy có thể tưởng tượng, cỗ lực lượng nóng rực chui vào trong kinh mạch của Tiêu Nguyệt bá đạo cỡ nào !

Hai người cao thủ phía sau vội vàng đỡ lấy Tiêu Nguyệt, ngẩng đầu lên, có chút phẫn hận trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt !

Nàng đây là muốn ra oai phủ đầu với Tiêu gia bọn họ sao !?

Tình huống này cũng làm cho Tiêu Khải Nguyên kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại. Tiêu Nguyệt là Hoàng Kim chiến sĩ, Hoàng Bắc Nguyệt dễ dàng khiến nàng ăn thiệt thòi, như vậy chẳng phải là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.