Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 266: Chương 266: Ai dám động đến ta (8)




Trong lòng nhất thời cảm thấy rét run, Tiêu Khải Nguyên lập tức đứng lên, đối với Tiêu Nguyệt quát lớn, “Thật không có mắt! Quận chúa mời ngươi một ly trà, như thế nào lại không cẩn thận, còn không mau hướng Quận chúa thỉnh tội!”

Tiêu Nguyệt gắt gao ôm lấy cánh tay đang đau nhức, nàng cũng biết được trong đó có bao nhiêu lợi hại, Tiêu Khải Nguyên đây là cho nàng một đường thoát thân, để không làm lớn chuyện.

Cho dù nàng đang rất tức giận, nhưng cũng phải nhận thức tình hình mà cố gắng kìm nén!

“Là do ta không cẩn thận, cũng may không làm Quận chúa bị thương, thỉnh Quận chúa trách phạt.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, người là khách quý không nên để trong lòng.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, lại tiếp tục bưng lên một ly trà, đưa cho nàng “Xin mời người dùng trà.”

Tiêu Nguyệt tay vẫn còn run rẫy, khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vừa đưa ly trà tới, trong lòng nàng kinh hãi.Nhìn thoáng qua Tiêu Khải Nguyên, thấy Tiêu Khải Nguyên khẽ gật đầu, Tiêu Nguyệt lúc này mới đi tới đón lấy ly trà.

Lúc này không còn bị làm khó dễ nữa, tiếp nhận ly trà uống một ngụm, Tiêu Nguyệt cố cười nói: “Trà của Quận chúa đúng là danh trà! Đa tạ Quận chúa!”

Còn lại hai người đứng bên cạnh Tiêu Nguyệt chứng kiến tình huống này, cũng không đợi Hoàng Bắc Nguyệt tự mình đưa qua, tự động đi tới cầm lấy ly trà uống một hơi cạn sạch, đồng thanh nói: “Đa tạ Quận chúa!”

Người của Tiêu gia này quả nhiên rất thức thời!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười, lúc này, đột nhiên phía sân sau vang lên thanh âm của Tiêu Linh.

“Gia gia, nha đầu kia rất xấu xa! Ngài ngàn vạn không nên hạ thủ lưu tình!”

Tính cách của nàng ta thật là ầm ĩ, ngốc nghếch, cũng không bỏ qua cơ hội!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Khải Nguyên nói, “Lần này Lão gia tử đến chẳng lẽ muốn thu thập người nào sao?”

“Thế nào lại như vậy? Nha đầu kia không hiểu chuyện, để cho Quận chúa chê cười rồi!” Tiêu Khải Nguyên vội vàng nói. Tiêu Linh họ Tiêu, hay chính là người của Tiêu gia. Tiêu Linh làm mất thể diện, khiến cho Tiêu Khải Nguyên hắn tự nhiên cũng cảm thấy mất mặt.

Tiêu gia có thế lực như vậy, nhưng lại có cái loại phế vật không có thiên phú này, căn bản là không có giá trị để tồn tại!

Hắn hướng hai người nam nhân dùng ánh mắt ra hiệu, hai người kia lập tức đi ra ngoài, vội vã đi tới ngăn cản Tiêu Linh.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Tiêu Linh không biết tốt xấu lớn tiếng nói. Nàng mới vừa rồi đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm vỡ nát của ly trà, nghĩ là Hoàng Bắc Nguyệt bị giáo huấn rất thê thảm. Vì vậy nàng ta vội vàng đi vào nhìn thử.

Đột nhiên một trong hai tên nam nhân vươn tay bóp chặt cổ Tiêu Linh, lạnh lùng nói: “Bắc Nguyệt quận chúa đang ở đây, há để cho ngươi làm càn sao!”

Tiêu Linh mở to hai mắt nhìn, cổ họng chỉ ư ư được vài tiếng, bị người bóp cổ kéo đi, tay chân đá loạn xạ, xanh cả măt.

Đi theo ở phía sau Tuyết di nương cùng Tiêu Vận cũng nhìn thấy, trong lòng chấn động, Tiêu Vận trực tiếp lui về phía sau vài bước.

Người nam nhân đang bóp cổ Tiêu Linh đúng là một tên cao thủ rất lợi hại của Tiêu gia, tên là Tiêu Úy, người này hoàn toàn chính là người của Tiêu gia, vậy mà sao lại ra tay với Tiêu Linh?

Nàng mặc dù bình thường rất chán ghét Tiêu Linh, nhưng Tiêu Linh cũng là người của Tiêu gia. Hoàng Bắc Nguyệt làm cho người của Tiêu gia chịu khổ, một chút nàng cũng không cảm thấy vui!

“Tiêu Úy đại ca, Đại tỷ tỷ cho dù có phạm đại tội, nhưng dù sao cũng là người của Tiêu gia, ngươi cũng nên thủ hạ lưu tình!”

Tiêu Úy nhìn thoáng qua Tiêu Vận, hắn cùng Tiêu Vận giao tình cũng không tồi, nhưng lúc này hắn không thể nghe lời Tiêu Vận, hắn đang chờ Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi uống nửa ly trà, lúc này mới ngẩng đầu lên, giống như là vừa mới nhìn thấy Tiêu Linh bị bóp cổ, giật mình nói: “Đại tỷ tỷ làm sai điều gì, sao lại khiến vị khách quý này tức giận như thế?”

Tiêu Khải Nguyên lạnh mặt, tràn ngập uy nghiêm nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia, được gia giáo thâm nghiêm, các ngươi mặc dù không phải là chủ nhà, nhưng cũng không thể không có quy củ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.