Nó không kềm chế được cơn giận, trên thân thể màu vàng nhất thời bốc lên
từng luồng hỏa diễm mãnh liệt, thế lửa ngày càng vượng, cuối cùng hoàn
toàn biến thành màu vàng kim.
Thần thú trở nên cuồng
bạo, móng vuốt sắc nhọn hướng phía trước vung một cái, ngọn lửa màu vàng trên người trong nháy mắt đều phóng ra ngoài.
Hoàng Bắc
Nguyệt nhất thời cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, giống như có ngàn
cân cự thạch đang đè xuống người nàng, ép tới mức lồng ngực nàng cũng có chút ê ẩm.
Băng Linh Huyễn Điểu truyền âm nói: “ Chủ
nhân, nó đang ở trong trạng thái suy yếu do việc sinh nở, lực công kích
không mạnh, ta có thể đỡ giúp người một chút!”
“Không
được, ngươi còn đang bị thương, vẫn chưa hồi phục, mau rời đi trước đi!” Hoàng Bắc Nguyệt trấn định nói rồi đột nhiên từ trên lưng Băng Linh
Huyễn Điểu nhảy xuống.
Hành động này của nàng không chỉ
khiến Băng Linh Huyễn Điểu cảm thấy khiếp sợ mà ngay cả người đang xem
cuộc chiến là Phong Liên Dực cũng lấy làm kinh hãi, nàng muốn làm gì
đây? Một thân một mình xông vào phạm vi công kích của Thần thú, nàng
không muốn sống nữa sao?
“ Băng thuẫn, khai (lá chắn băng, mở ra)!” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, nhất thời, mười hai đạo
băng thuẫn tầng tầng lớp lớp ngăn trước người nàng.
Mười
hai đạo băng thuẫn là công kích mạnh nhất của nàng hiện tại. Lúc trước,
nàng dùng băng thuẫn cũng chỉ có thể cản trở Linh Tôn trong chốc lát,
thực lực của Thần thú Kim Mao Hổ này tuy không bằng Linh Tôn, nhưng bây
giờ nó đang ở trạng thái giận dữ, dưới tình huống lấy tính mạng đặt
cược, lực bộc phát của nó cũng tương đối kinh người, nàng đương nhiên
không dám khinh thường.
Khi ngọn lửa màu vàng trên người
Kim Mao Hổ đụng vào băng thuẫn, sáu đạo băng thuẫn trước nhất lập tức vỡ vụn, sáu đạo băng thuẫn phía sau cũng bắt đầu xuất hiện tiếng nứt vỡ.
Một kích không thành công, Kim Mao Hổ lập tức bắt đầu đợt công kích thứ hai. Ngọn lửa màu vàng kim tựa như vũ bão vọt mạnh tới.
Hoàng Bắc Nguyệt quát một tiếng, một đạo nguyên phù trắng như tuyết chợt xuất hiện trong tay nàng. Nguyên phù bay đến giữa không trung, ánh mắt
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ đảo qua một cái, hai tay nhanh chóng kết ấn!
Đây là phù chú thuật đơn giản mà Linh Tôn lưu lại cho nàng, vận dụng
rất dễ dàng, chỉ cần kết hợp với nguyên khí Băng thuộc tính là có thể
tạo ra mối liên kết với nó, chỉ là, nàng còn chưa có cơ hội thử qua uy
lực của nó.
“ Băng thuẫn, khai!” Khi ngọn lửa màu vàng kim của Kim Mao Hổ phá vỡ mười hai đạo băng thuẫn ban đầu, một loạt băng
thuẫn nữa lại được triệu hồi ra, đạo phù chú trắng như tuyết cũng được
nàng dán lên đó!
“ Hừ! Ngươi cho rằng những thứ này có thể chống đỡ được công kích của ta sao?” Kim Mao Hổ thấy nàng tiếp tục sử
dụng băng thuẫn, không chút cố kỵ hừ lạnh một tiếng.
Ngọn
lửa màu vàng dần dần ngưng kết, hội tụ thành một đoàn hỏa diễm mạnh mẽ.
Móng vuốt không ngừng vũ động trên không trung, ba đạo hỏa diễm điên
cuồng xông tới đập vào băng thuẫn. Băng thuẫn phía trước tựa như bị lôi
điện bổ trúng, trong nháy mắt vỡ nát.
Đạo băng thuẫn được
gia trì phù chú kịch liệt rung động, quang mang màu tuyết trắng trên
băng thuẫn chợt lóe, lưu quang tỏa ra rực rỡ, ba đạo băng thuẫn phía
trước triệt để vỡ vụn, chín đạo băng thuẫn còn lại thì tựa như cố nhược
kim thang (hình dung thành trì hoặc trận địa vô cùng chắc chắn, ở đây
mang nghĩa những đạo băng thuẫn còn lại rất chắc chắn, không thể phá
vỡ).
Một kích vừa xong, Kim Mao Hổ không khỏi thất kinh. Nó không dám tin nhìn vào chín đạo băng thuẫn còn sót lại.
Làm sao có thể như vậy được? Xích Kim Liệt Diễm của nó lại không phá vỡ được băng thuẫn của một tên Triệu Hoán Sư tầm thường sao?
Đường đường là Thần thú lại gặp phải đả kích như vậy, nó cơ hồ muốn hộc máu. Chấn động trong bụng liên tục truyền tới, nó chỉ có thể cố nén đau đớn, bắt đầu ngưng tụ Xích Kim Liệt Diễm thực hiện lần công kích thứ
ba!
Thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên trên băng thuẫn, khoanh tay nhìn Kim Mao Hổ: “ Không lẽ ngươi muốn dùng hết
nguyên khí để chiến đấu với ta, sau đó cùng ấu thú trong bụng chết đi
sao? ”
“ Cái này thì có quan hệ gì với ngươi? Nhân loại
đáng chết, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!” Thần thú Kim Mao
Hổ ngửa mặt lên trời gầm thét.
Khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt cong lên, cười nói: “ Ngươi giết ta thì sẽ không còn ai có thể giúp ngươi đâu nha!”