Kim Mao Hổ hơi do dự một chút, cơn đau từ việc sinh nở khiến cho toàn thân
nó đều run rẩy, hai chân đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể cũng lay động không ngừng. Nó có thể kiên trì lâu như vậy, dùng thực lực cường hãn
của mình chiến đấu với nàng đã lợi hại lắm rồi.
Nhìn
thấy sự do dự trong mắt nó, Hoàng Bắc Nguyệt tiếp tục nói: “ Ta không
muốn tiếp tục chiến đấu với ngươi nữa, nếu cứ như vậy, ấu thú trong bụng ngươi sẽ không có hy vọng sinh ra được.”
“ Hừ, ta sẽ không tin tưởng đám nhân loại các ngươi…” Kim Mao Hổ thở hổn hển, thân thể lộ rõ sự mệt mỏi cùng chán nản.
“ Ngươi sẽ tin tưởng ta!” Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nói.
Kim Mao Hổ giương mắt nhìn nàng: “ Dựa vào cái gì?”
“ Dựa vào cái này!” Nàng giơ tay lên, Vạn Thú Vô Cương nằm gọn trong
lòng bàn tay của nàng. Màu đen thuần chính hùng hậu, bên trên có khắc
những văn lộ (vết khắc hoặc hoa văn) cổ xưa, phảng phất mang theo một cỗ hơi thở thần bí nào đó, ngay cả Thần thú như Kim Mao Hổ cũng phải lui
về phía sau nửa bước.
“ Thân là Thần thú, ngươi hẳn có thể cảm giác được lực lượng của khối cổ ngọc này. Lấy trạng thái bây giờ
của ngươi, nếu ta thật sự muốn đối phó ngươi thì cũng chẳng tốn chút sức lực nào.”
Hoàng Bắc Nguyệt ung dung trấn định nói. Lời
của nàng mặc dù có chút khoa trương, nhưng lực lượng của Vạn Thú Vô
Cương thật sự là không thể khinh thường nha. Linh thú càng cường đại thì cảm nhận về cổ lực lượng này càng sâu sắc.
Nàng bây giờ
chẳng qua là không biết cách sử dụng thôi, mới vừa rồi biểu lộ một chút
lực lượng của nguyên phù đơn giản cũng đủ để cho Kim Mao Hổ tin tưởng
rồi.
Ánh sáng màu trắng trên băng thuẫn thoáng hiện, bộ lông mềm mại sáng chói của Kim Mao Hổ dần dần ảm đạm đi.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên băng thuẫn nhảy xuống, hơi giơ tay lên, nhẹ
giọng nói : “ Đừng lo lắng, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.”
Nàng nhẹ giọng trấn an, kết hợp với tiếng đàn cách đó không xa của
Phong Liên Dực, tâm tình của Kim Mao Hổ dần bình tĩnh lại, nhưng khi
Hoàng Bắc Nguyệt đang định đến gần, nó chợt ngẩng đầu lên.
“ Hướng trời lập lời thề đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng, không chút do dự nâng hai ngón tay chỉ lên trời, lập lời thề: ” Ta Hoàng Bắc Nguyệt xin thề, nếu ta có nửa điểm gây thương tổn cho Kim Mao Hổ cùng ấu thú thì sẽ bị thiên lôi
đánh, không được chết tử tế!”
Lời thề vừa hoàn thành, bầu
trời vốn tràn đầy phong quyển do Phong Liên Dực cùng Kim Mao Hổ gây ra
lại có một đạo sấm sét thoáng hiện.
Lời thề đã lập, không thể vi phạm, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh!
Kim Mao Hổ thoáng yên tâm, thân thể to lớn không chịu nổi nữa liền gục
xuống đám thanh lục sắc đằng mạn (dây leo màu xanh lá), nặng nề thở hổn
hển.
Một trận đánh ngắn ngủi vừa rồi làm nó tiêu hao quá
nhiều nguyên khí, bây giờ nó chỉ có thể dựa vào thanh lục sắc nguyên khí không ngừng từ đằng mạn truyền đến để chống đỡ.
“ Nhân loại, ngươi tên là Hoàng Bắc Nguyệt sao?” Kim Mao Hổ suy yếu hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy đấu bồng màu đen từ trong nạp giới ra đắp lên
người của Kim Mao Hổ, tay đặt trên bụng nó nhẹ nhàng ấn, nàng có thể cảm giác được ấu thú đang ngọ nguậy trong bụng của nó.
“ Ân,
ta tên là Hoàng Bắc Nguyệt.” Nàng nhẹ nhàng đáp lời. Ấu thú vẫn còn ngọ
nguậy, như vậy coi như cũng yên tâm phần nào: “ Ấu thú coi như may mắn,
chỉ là, ngươi còn có thể cố gắng được không?”
Linh thú cấp bậc càng cao khi sinh nở lại càng khó khăn và nguy hiểm, Thần thú giống như Kim Mao Hổ lại càng khó hơn.
“ Có thể! Hài nhi của ta nhất định phải thuận lợi ra đời!” Kim Mao Hổ thấp giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, lúc này, Phong Liên Dực cũng từ phía sau đi tới. Cảm giác được hơi thở của hắn, Kim Mao Hổ gầm nhẹ một tiếng.
“ Hắn là người bên mình.” Hoàng Bắc Nguyệt trấn an một tiếng.