Editor: Thiên Ân
Beta: Mặc Quân Dạ
Cơn gió lạnh lẽo không biết từ
nơi nào thổi đến, thời điểm bộ xương trắng của người kia hiện ra, Thiên
Đại Đông Nhi liền giật mình hô nhỏ một tiếng.
Bên trong đã không còn cơ quan
ám khí gì nữa, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt liền khập khiễng đi qua ngồi
xuống ngay trước mặt bộ xương kia, cùng hắn mặt đối mặt.
Thấy chủ nhân ngày trước, Vạn
Thú Vô Cương bắt đầu xao động không ngừng, một tia khói đen theo bàn tay nàng chậm rãi lan đến trên người bộ xương khô.
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại,
thời điểm hắc khí tràn ngập ra ngoài, nàng liền cảm nhận được Phù nguyên trong thân thể cũng chậm rãi chuyển động.
Nguyên khí của năm loại thuộc
tính hài hoà trộn lẫn cùng một chỗ, mà lúc này, một tia nguyên khí màu
đen cũng tiến vào bên trong Phù nguyên, chậm rãi lưu chuyển trong đó.
Phù nguyên này chính là thứ chống đỡ Phù chú thuật trong cơ thể
nàng, bởi vì lúc nãy sử dụng Phù nguyên quá sức để phong ấn Hoả Diễm Ma
Thú cho nên nguyên khí trong Phù nguyên của nàng lúc này vô cùng yếu ớt.
Cũng vì nguyên do đó, nguyên khí màu đen lúc này đã đảo khách thành chủ, chỉ một tia mà đã có lực lượng
phá hoại vô cùng mạnh mẽ, nó vừa xoay tròn vài vòng là đã có thể bao phủ gần hết phần nguyên khí không màu bên trong Phù nguyên.
Mi tâm của Hoàng Bắc Nguyệt nhíu chặt, không đúng! Phù chú thuật cần năng lượng của năm loại thuộc tính
chống đỡ, không có khả năng để cho nguyên khí màu đen độc bá một phương
như vậy được!
Bình thường phải là năm loại
nguyên khí dung hợp một chỗ, hắc khí đi vào cũng chỉ chậm rãi lưu động
bên trong, hoàn toàn không giống với tình huống bây giờ.
Ngay thời điểm nàng suy nghĩ như vậy, một góc của mảnh Phù nguyên vốn đang xoay tròn bỗng nhiên vỡ ra,
thoạt nhìn yếu ớt như một vòng tròn làm bằng đất!
Phần bị vỡ kia nhanh chóng biến
thành một lối ra nhỏ, nguyên khí các loại thuộc tính trong Phù nguyên
liền theo lỗ hổng nho nhỏ kia chậm rãi chảy ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, nhanh chóng cắt đứt liên hệ với Vạn Thú Vô Cương.
“Sao lại thành ra như vậy?” Thiên Đại Đông Nhi vội bước lại gần đỡ lấy lưng nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lau đi vết máu
trên khóe miệng, kiên quyết đem Vạn Thú Vô Cương từ trên cổ tháo xuống
ném vào trong nạp giới.
Nạp giới là một không gian khác, không có liên hệ gì đến nơi này, cho nên sau khi nàng ném Vạn Thú Vô
Cương vào đó, tuy rằng nó cũng rung động vài cái nhưng lại không thể
liên lạc gì với người kia nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, hít
một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên có quan hệ với người ở trong
này, chẳng lẽ là trận pháp? Hay là cấm chế?”
Thiên Đại Đông Nhi nghe Hoàng
Bắc Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện, tuy không hiểu mấy, nhưng sau khi nhìn
bộ xương khô có mái tóc màu đỏ rực kia, nàng vẫn có chút suy nghĩ sâu
xa.
“Ngươi muốn tiến vào là để nhìn cái này sao? Người kia là ai?” Nàng mở miệng hỏi.
“Cha ta.” Hoàng Bắc Nguyệt nói, nàng không cần phải che giấu điều gì trước mặt Đông Lăng cả.
Thiên Đại Đông Nhi ngẩn ra, nói: “Không phải Hoàng Thượng…”
Nàng lập tức hiểu ra, người này có mái tóc đỏ giống Hoàng Bắc Nguyệt, giữa hai người bọn họ chắc chắn có quan hệ gì đó.
Hoàng Bắc Nguyệt vịn lấy tay của Thiên Đại Đông Nhi đứng dậy, nhìn thoáng qua bộ xương khô kia, thấp
giọng nói: “Nếu ngươi còn sống, có lẽ ngươi có thể cho ta một cái đáp
án, nhưng bây giờ ngươi cũng…”
Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt có
chút tiếc hận lắc đầu, mục đích của nàng đã đạt được, câu trả lời cho
những chuyện còn lại, nàng phải tự mình đi tìm hiểu thôi.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Nơi này lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị, từ lúc đi vào Thiên Đại Đông Nhi đã luôn có cảm giác lo lắng không
yên, nghe thấy nàng nói như vậy, Thiên Đại Đông Nhi không nói hai lời
liền giúp nàng xoay người.