Editor: Thiên Ân
Beta: Mặc Quân Dạ
“Còn muốn chạy sao?” Một thanh âm đột nhiên từ cửa động truyền đến, cuồng phong men theo cửa đá gào thét ùa vào.
Cơ thể Hoàng Bắc Nguyệt thoáng
cứng đờ, nàng lập tức buông cánh tay đang đỡ lấy mình của Thiên Đại Đông Nhi ra, chậm rãi xoay người lại.
Chỉ thấy một nữ nhân nửa thân
dưới là rắn đang lắc lư tiến tới, nếu chỉ nhìn nửa thân trên của nàng,
mọi người ắt hẳn sẽ cảm thấy nữ nhân này là một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, tuy vẻ mặt có hơi lãnh đạm, thế nhưng điều đó vẫn không ảnh
hưởng gì tới phong thái diễm lệ lạnh lùng của nàng.
Chẳng qua, cho dù nàng có đẹp
đến mấy thì cái đuôi rắn quỷ dị kia cũng đã phá hỏng tất cả, biến nàng
thành một con quái vật đáng sợ.
Hai người đi theo phía sau nàng
vừa nhìn đã biết là loại người không dễ trêu vào, thời điểm nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt hai người đó đều mang theo vẻ hung ác.
Thiên Đại Đông Nhi thấp giọng hỏi: “Nàng ta là ai?”
Tuy chưa gặp qua Vị Ương nhưng
Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã từng nghe Phong Liên Dực nói qua, Vị Ương tôn
thượng của Tu La thành chính là một nữ tử quái dị nửa người nửa rắn, vì
đồng bệnh tương liên với Âm Hậu cho nên rất được bà ta coi trọng.
Đồng bệnh tương liên: cùng chung cảnh ngộ.
“Chắc hẳn vị này chính là Vị
Ương tôn thượng của Tu La thành nhỉ?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mở
miệng, tuy đôi môi có chút tái nhợt nhưng trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ.
Tu La thành rất thần bí, người
bên ngoài cũng không mấy rõ ràng về các cao thủ bên trong, cho nên nàng
không thể đoán được thực lực của người tên là Vị Ương này, chẳng qua nếu nàng đã được gọi là “tôn thượng”, vậy có thể liên tưởng đến hai người
Hồng Liên và Mặc Liên.
Nếu địa vị của Vị Ương ở Tu La
thành ngang bằng với địa vị của Hồng Liên và Mặc Liên ở Quang Diệu điện, như vậy thực lực của nàng chắc chắn sẽ không kém!
Trên gương mặt lạnh lùng của Vị
Ương lộ ra ý cười hung ác, nhờ vào ánh sáng mờ ảo của cây đuốc, ả tỉ mỉ
nhìn rõ mặt mày của Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó khinh thường hừ lạnh nói:
“Hừ, bộ dáng quả thật có vài phần xinh đẹp, nhưng chỉ có nhiêu đó mà lại dám mơ tưởng sẽ được vương đối xử khác biệt sao? Quả là thứ to gan,
đáng chết!”
Nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Vị Ương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ lạnh nhạt nhếch môi, căn bản không thèm để nàng vào mắt.
Phần ngạo mạn này khiến cho Vị
Ương vốn muốn dồn nàng vào chỗ chết lại càng thêm tức giận, ả cuộn đuôi
rắn lại, đem thân thể nâng cao, từ trên nhìn xuống Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó lấy một thanh trường kiếm ra chỉ về phía nàng: “Để ta xem xem thực
lực của ngươi có xứng đôi với vương hay không.”
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhúc nhích, hạ giọng nói với Thiên Đại Đông Nhi đứng bên cạnh: “Ngươi đi trước đi.”
Mặt Thiên Đại Đông Nhi lập
tức đỏ lên, nói: “Ngươi xem ta là cái gì? Nếu đã cùng nhau đi vào, vậy
sao ta có thể chạy trốn, để cho một mình ngươi trở thành anh hùng được?”
Nàng trở thành anh hùng? Hoàng
Bắc Nguyệt lộ ra một nụ cười có chút chua sót: “Ý của ta là muốn ngươi
ra ngoài tìm cứu binh.”
Thiên Đại Đông Nhi lắp bắp kinh
hãi, nàng hiểu rất rõ phong cách làm người của Hoàng Bắc Nguyệt: cực độ
kiêu ngạo, lòng tự trọng vô cùng cao, thực lực càng không cần phải nói
tới, ít nhất thì nàng ta vô cùng tin tưởng vào thực lực của bản thân,
nếu không sẽ không hết lần này tới lần khác tự dấn thân vào nơi nguy
hiểm như thế này!
Con người nàng là như vậy, luôn tin tưởng chính mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dựa dẫm vào kẻ khác!
Vậy mà bây giờ Hoàng Bắc Nguyệt
lại bảo Thiên Đại Đông Nhi ra ngoài tìm cứu binh, rốt cuộc tình huống
của nàng ra sao mà lại có thể đưa ra quyết định như vậy?
Thiên Đại Đông Nhi nhớ tới lúc
nãy nàng đã phun ra một ngụm máu khi ngồi trước bộ xương khô, sẽ không
nghiêm trọng như vậy chứ…
Lúc đối đầu với Hoả Diễm Ma Thú, rõ ràng nàng rất dũng mãnh hung hãn, loại thực lực siêu phàm thoát tục
đó, lòng tin mạnh mẽ đó, hiện tại sao lại biến mất hết rồi?