Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 689: Chương 689: Bị Vây Trong Lao Tù (9)




Editor: Thiên Ân

Beta: Mặc Quân Dạ

“Hay là ngươi đi ra ngoài đi, ta thấy người tên là Vị Ương này đang hận không thể lột da rút xương ngươi đó.” Thiên Đại Đông Nhi nhỏ giọng nói.

“Yên tâm, ả sẽ không giết ta đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt rất tự tin nói, nàng luôn giỏi nắm bắt lòng người và nhận định thế cục, nếu xung quanh Vị Ương tràn ngập sát khí, nàng sẽ không đưa ra cái hạ sách này.

Thiên Đại Đông Nhi rất muốn hỏi lý do, nhưng bên kia lại không cho nàng thời gian, chỉ nghe Vị Ương hét lớn một tiếng, sau đó đột nhiên lao về phía bọn họ.

Hoàng Bắc Nguyệt từng bước lui về phía sau, vừa che chở cho Thiên Đại Đông Nhi vừa thấp giọng nói: “Đi mau!”

Tình huống nguy cấp, quả thật không có thời gian để nói lời vô nghĩa, hơn nữa Thiên Đại Đông Nhi cũng biết suy nghĩ của Hoàng Bắc Nguyệt không sai, bởi vậy liền xoay người chạy nhanh về phía sau.

“Một người cũng không được đi!” Nương theo thanh âm uy nghiêm đó, một người có làn da ngăm đen nhanh nhẹn lao ra, hai tay cầm một cái chiêng vàng hướng về phương hướng chạy trốn của Thiên Đại Đông Nhi vỗ một cái, nhất thời, sóng âm hỗn loạn lập tức đánh về phía nàng!

“Độn thổ!” Thiên Đại Đông Nhi vừa chạy vừa triệu hoán ra Cự Tê Giáp Long. Triệu Hoán Thú thuộc tính thổ nổi danh về phòng ngự, vừa xuất hiện, nó lập tức tạo ra một cái tường đất dày phía sau bọn họ!

Sóng âm lao tới, trức tiếp đập thẳng vào tường đất, một tiếng nổ thật lớn vang lên, tường đất trong nháy mắt đã bị nổ tung, mà sóng âm chỉ bị suy yếu một chút, vẫn mang theo uy thế khủng bố đánh lên người của Cự Tê Giáp Long!

“Ngao!!!”

Cự Tê Giáp Long kêu thảm một tiếng, thân thể to lớn lập tức ngã chổng vó trên mặt đất, khiến cả hang đá đều bị chấn động lung lay!

Thiên Đại Đông Nhi run rẩy trong lòng, thật là lợi hại!

Còn chưa gọi ra Triệu Hoán Thú mà đã có uy lực mạnh như thế, thực lực của người này chắc chắn đã vượt qua Cửu Tinh, mà nàng lại chỉ mới dừng lại ở Thất Tinh, thực lực song phương cách biệt quá xa!

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Vị Ương bên kia cũng đã đánh hết một hiệp, Tuyết Ảnh Chiến Đao chặn đứng một kiếm của Vị Ương, sau đó vung lên, đem Vị Ương đẩy ra xa!

Nàng rõ ràng đã nhận ra tình huống không tốt của Thiên Đại Đông Nhi, bởi vậy liền dứt khoát bỏ qua Vị Ương, mũi chân nhún một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt người cầm chiêng vàng.

Người nọ vừa thấy nàng tới gần thì lập tức muốn gõ chiêng vàng, tuy nhiên, tay hắn có nhanh đến mấy thì cũng không nhanh bằng chân của Hoàng Bắc Nguyệt!

Nàng hung hăng giơ chân đá vào mặt người nọ, sau đó lại đảo chân, tiếp tục đá thêm một cú từ dưới lên, khiến cho chiêng vàng trong tay hắn bay lên giữa không trung!

Ánh sáng trắng như tuyết chợt loé, chiêng vàng liền bị Tuyết Ảnh Chiến Đao cắt thành hai mảnh, cùng lúc đó, thân hình người kia cũng mạnh mẽ bay ngược về phía sau, đập mạnh lên vách tường, miệng phun máu tươi!

“Ta ghét nhất là nam nhân khua chiêng gõ trống!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, khí huyết trong ngực xao động không yên khiến cho sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.

Thấy nàng giúp mình loại bỏ chướng ngại, Thiên Đại Đông Nhi liền thi triển toàn bộ sức lực, tranh thủ từ trong đường hầm chạy ra ngoài, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại!

“Hừ, cũng lợi hại đấy, chỉ là…”

Tiếng nói của Vị Ương đột nhiên vang lên sau lưng nàng, khoảng cách rất gần. Cơ thể Hoàng Bắc Nguyệt thoáng cứng đờ, khi nhận thấy cảm giác lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, nàng hơi nhíu mi, nhẹ giọng thì thầm: “Ngự Thổ Phù! Lún xuống!”

Vị Ương vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, ngay lúc kiếm của ả chỉ còn cách Hoàng Bắc Nguyệt chừng một tấc, mặt đất dưới chân bỗng nhiên biến mất, ả bất ngờ nên không kịp phòng thủ, kết quả là rơi thẳng xuống dưới!

Trong lúc ả còn đang ngây người, một lượng lớn đất đá liền từ phía trên rơi xuống, che mất ánh sáng bên trên! Ả bị chôn sống rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.