“Ngươi muốn rời đi sao? Không phải ngươi đã nói sẽ…”
“Trời đất bao la, ta muốn đi du ngoạn khắp nơi, Nam Dực quốc không thể
lưu được ta.” Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời của hắn, chậm rãi nói.
Chiến Dã ấn bả vai của nàng, hắn có xúc động muốn cởi bỏ cái mũ áo
choàng của nàng ra, xem xem bên dưới đến tột cùng là cất giấu một người
như thế nào.(Dạ: Huynh dám làm ta mới sợ, hắc hắc)
“Cái gì mới có thể lưu ngươi lại đây?” Chiến Dã bật thốt, sau khi nói xong mới
phát hiện hành vi của mình có chút thất lễ, bởi vậy liền buông tay ra.
“Ta muốn một mái nhà, một mái nhà có thể che chở ta, vĩnh viễn không
phản bội ta…” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, trong thanh âm khàn khàn
ẩn chứa một tia nghẹn ngào.
Trong lúc Chiến Dã ngẩn ra, bóng dáng màu đen của nàng đã tựa như một trận sương mù biến mất trước mắt hắn.
Hắn xoay người, mờ mịt nhìn bóng đêm, đáy lòng đau nhói, có chút buồn bã vô cớ.
Kiếp trước không có được, cho nên một đời này nàng càng muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng lại phát hiện, nàng căn bản vẫn không chiếm được!
Nàng không phải là thần, không phải là quỷ, cũng không phải là súc
sinh, nàng không thể nào lãnh huyết vô tình, nàng không thể không có
mong ước. Đáy lòng nàng cũng có nơi mềm yếu, đôi khi nửa đêm tỉnh mộng,
chợt nhớ tới thảm cảnh khi chết của người nhà, lòng nàng rất đau, rất
đau.
Kiếp trước nàng khổ sở tìm kiếm Vạn Thú Vô Cương
chính vì lực lượng nghịch chuyển thời không, siêu thoát sinh tử của nó.
Nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng nhất định sẽ ngăn cản hết thảy
mọi chuyện phát sinh!
Chưa đứng trên đỉnh thế giới thì nỗi sợ hãi vẫn sẽ mãi tồn tại.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút mờ mịt đi trên đường cái, nàng đã thu hồi áo
choàng màu đen, khôi phục lại hình dáng của một cô gái bình thường.
“Ghi ra nguyện vọng đi nào, hứa nguyện đăng (Dạ: đèn ước nguyện) này là bách thử bách linh đó nha (Dạ: trăm lần thử trăm lần linh nghiệm)!”
Bờ sông phía trước đã rực rỡ ánh đèn từ bao giờ, không ít hứa nguyện
đăng đang trôi nổi trên sông, rất nhiều nam nữ vây quanh hai bên bờ, ánh mắt mang theo mong ước dõi theo hứa nguyện đăng mà mình thả.
“Cô nương, ngươi mua một cái hứa nguyện đăng đi, chỉ có mười đồng thôi! Mua rồi thả thì tâm nguyện nhất định sẽ thành sự thật!” Một người bán
đèn đi tới, nhìn thấy quần áo của nàng không tồi liền đề cử với nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua hứa nguyện đăng màu sắc rực rỡ trong
tay hắn, lại nhìn vẻ mặt phong sương của hắn, nàng biết những tiểu
thương này làm ăn không dễ dàng, bởi vậy liền đưa cho hắn một ngân tệ,
tiện tay cầm lấy một cái hứa nguyện đăng.
Người bán hàng
rong ở sau lưng nàng cười nói: “Cô nương, ngươi hãy ước điều gì đi, sau
đó đốt đèn thả vào giữa sông, Hà Thần sẽ nghe thấy nguyện vọng của
ngươi!”
Hà Thần sao?
Nếu trên thế giới này
quả thật có thần linh, vậy chắc chắn bọn họ sẽ bị phiền chết, mỗi ngày
phải nghe ngàn vạn nguyện vọng không nói, đằng này còn phải giúp bọn hắn thực hiện.
Thần sao? Điều này cũng quá buồn cười đi!
Thế giới của nàng từ trước tới nay chưa từng có thần, chỉ có chính nàng mà thôi!
Đi tới bờ sông, nàng tiện tay dùng đá đánh lửa thắp sáng hứa nguyện đăng, sau đó vứt vào dòng sông.
Nếu Hà Thần thật sự tồn tại, vậy nàng tình nguyện để cho hắn thanh tịnh.
Hứa nguyện đăng của nàng trôi đến giữa dòng sông, đột nhiên lại đụng
vào một cái hứa nguyện đăng khác. Một trận gió thổi qua làm hứa nguyện
đăng của nàng lật nhào, ngọn lửa bên trong lan ra làm hứa nguyện đăng
bốc cháy.
Mà cái hứa nguyện đăng còn lại kia cũng không thoát khỏi số phận, rất nhanh đã bị ngọn lửa cắn nuốt sạch sẽ.
Mặc dù bên trong hứa nguyện đăng không có ghi nguyện vọng, nhưng khi
thấy nó bị đốt, trong lòng nàng vẫn có vài phần khó chịu.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía bờ bên kia, đèn kia là ai thả ra?
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bạch y nam tử ẩn hiện trong dòng người, khuôn
mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười như có như không, đôi mắt màu tím sáng
chói cũng nhìn về phía nàng.
Nụ cười kia, như đã cách xa mấy đời.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng khẽ động, rất nhanh xoay người, men theo bờ sông đi ra.