Đông Lăng gật đầu, loại tình huống này đã sớm thành thói quen, hễ có chuyện gì là tiểu thư sẽ lặng lẽ rời đi như thế.
Hoàng Bắc Nguyệt phủ thêm áo choàng đen, xốc rèm xe ngựa lên nhìn ra
bên ngoài, thấy ngã tư đường yên tĩnh không bóng người, thân hình nàng
liền lóe lên, tựa như quỷ mị vọt ra ngoài.
Đông Lăng nhìn bóng lưng nàng, trong lòng không biết tại sao lại có cảm giác lo lắng.
Biệt viện của Thái tử.
Ngôi biệt viện này cơ hồ không có phòng vệ, giống như để cho người khác tùy ý ra vào vậy. Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đã có thể vượt qua tường
rào, bóng dáng màu đen chậm rãi đi tới ngoài cửa phòng Chiến Dã, vươn
tay gõ cửa.
Tiếng bước chân vang lên, cửa rất nhanh đã
được mở ra, khuôn mặt có chút uể oải của Chiến Dã xuất hiện, nhưng vừa
trông thấy nàng, vẻ mệt mỏi lập tức thay bằng một nụ cười.
“Hí Thiên, đã lâu rồi ngươi không tới đây!”
“Ta có chút việc phải đi ra khỏi thành một chuyến.” Hoàng Bắc Nguyệt
nhàn nhạt nói, đôi mắt dưới áo choàng lặng lẽ quan sát hắn: “Độc của
ngươi đã giải hết rồi chứ?”
“Trừng phạt chi hỏa mà ngươi
sai Băng Linh Huyễn Điểu đưa tới, ta đã dùng để trừ khử hết độc tố rồi,
Hí Thiên…” Chiến Dã có chút lo lắng nhìn nàng: “Ngươi làm sao lấy được
Trừng phạt chi hỏa vậy?”
Ngày đó tiến vào lòng đất bên
dưới Thất Tháp, bọn họ đã tận mắt thấy được sự lợi hại của Linh Tôn,
muốn lấy được Trừng phạt chi hỏa từ trong tay hắn quả thật là không phải dễ.
Không biết Hí Thiên đã dùng phương pháp gì, nếu như nàng vì vậy mà bị thương, vậy hắn thà trúng độc chết còn hơn!
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm đi, Linh Tôn mặc dù bá đạo nhưng cũng
không phải người lãnh huyết vô tình.” Hoàng Bắc Nguyệt xoay người đi vào sân, ngồi xuống bên cạnh bàn đá: “Chuyện tình của phủ Trưởng công chúa, đa tạ ngươi và Anh Dạ công chúa đã trợ giúp.”
“Bắc Nguyệt quận chúa là nữ nhi của Hoàng cô, ta giúp nàng là việc đương nhiên,
ngươi không cần phải cảm tạ.” Chiến Dã đi theo nàng, từ phía sau, bóng
lưng nàng nhìn có chút gầy gò.
Trong lòng của hắn có chút
rung động, cảm giác như thế trước kia chưa từng có. Sau khi Hoàng tổ mẫu nói ra chuyện tình đại hôn, hắn lại càng muốn biết thân phận thật sự
của Hí Thiên.
“Ta nghe nói nguyên nhân cái chết của Huệ
Văn Trưởng công chúa rất kỳ quặc, chuyện này ta muốn điều tra thêm,
ngươi có đầu mối gì không?” Ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt gõ gõ mặt bàn đá,
trong lòng có chút phiền não.
Chiến Dã nói: “Chuyện tình
của Hoàng cô ta cũng có phái người đi điều tra qua, năm đó người đi đưa
thuốc cho Trưởng công chúa phủ là Trương thái y của Thái Y Viện, chỉ là
sau khi Hoàng cô mất, không lâu sau thì Trương thái y cũng bệnh chết.”
“Quả nhiên là thuốc từ trong cung ra.” Thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt trở
nên lạnh lùng: “Nói như vậy, Huệ Văn Trưởng công chúa đã bị thân nhân
của mình hại chết?”
“Ngươi hoài nghi ai?”
“Ta không dám kết luận vội.”
Chiến Dã đi tới bên người nàng, cư cao lâm hạ nhìn nàng: “Ngươi hoài nghi…mẫu hậu của ta?”
“Khi sự việc còn chưa được xác minh rõ ràng, ai ta cũng hoài nghi!”
Nàng chính là người như vậy, thời điểm cần lý trí, nàng sẽ lý trì hơn so với ai hết, lục thân bất nhận!
“Hí Thiên, việc Huệ Văn
Trưởng công chúa qua đời cũng chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, không
đến nỗi tàn khốc như ngươi tưởng đâu.”
“Không có khả
năng!” Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên: “Chuyện này nếu không tra
ra rõ ràng thì ta sẽ không cam lòng!”
Chiến Dã trầm mặc
một hồi, cảm thụ được sự quật cường của nàng, hắn có chút bất đắc dĩ
nói: “Hí Thiên, ta thật sự muốn biết ngươi là ai? Ngươi đến tột cùng là
người nào?”
“Quân tử chi giao đạm như nước, ta là ai cũng
không quan trọng.” Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay vỗ vai hắn: “Chiến Dã, ngươi là Thái tử tôn quý của Nam Dực Quốc, mà ta, ta chỉ là một người phiêu
bạc, có lẽ rất nhanh sẽ rời khỏi Nam Dực Quốc, thế nhưng điều đó không
có nghĩa là tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt.”
Giải nghĩa “Quân tử
chi giao đạm như nước”: giao tình giữa quân tử thành lập dựa trên đạo
nghĩa trụ cột, bởi vậy nó sẽ cao nhã tinh khiết, thanh đạm như nước.
Quân tử đều mang lòng thản nhiên, bởi vậy giữa quân tử với nhau không
nên có lòng đề phòng, không cần quá đa lễ, không cần dùng khách sáo ngữ
nhiều, không cần quá mức nhún nhường. Cứ thoải mái tự nhiên, tâm cảnh
trong suốt như nước là được.