Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 814: Chương 814: Cảnh Còn Người Mất (2)




Editor: Minh Diệu

Beta: Mặc Quân Dạ

Hoàng Bắc Nguyệt tạ ơn rồi đứng lên, lúc này Thái Hậu cùng Hoàng Thượng mới lấy lại tinh thần, Thái Hậu kho khan vài tiếng, cung nữ thấy vậy lập tức đi lên vuốt lưng thuận khí cho bà.

Tuổi tác của Thái Hậu đã cao, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như xưa nữa, đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn sâu như khe rãnh, ngay cả thân thể cũng càng ngày càng đi xuống.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống trước, sau đó nháy mắt với A Lệ Nhã một cái, A Lệ Nhã hiểu ý, vội vàng ôm hộp lễ vật đang cầm trên tay quỳ xuống.

“Nghe nói thân thể của Thái Hậu không khỏe, quận chúa liền mang theo Ngưng Ngọc Đan tiến cung để dâng tặng cho ngài, chúc Thái Hậu khỏe mạnh trường thọ.” Nàng vừa nói vừa mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong hộp gấm là mười hai viên Ngưng Ngọc Đan mượt mà bóng loáng.

Ngưng Ngọc Đan là loại bảo vật vô cùng trân quý, đối với những người có thân thể suy yếu, nó chính là thánh phẩm tốt nhất dùng để điều dưỡng. Chỉ là loại đan dược này quá khó để luyện chế, bởi vậy cho dù trong hoàng thất cũng rất khó mà kiếm được vài viên.

Lúc trước trong cung cũng từng có một viên, thế nhưng khi Trưởng công chúa Huệ Văn bị bệnh nặng, Hoàng Thượng đã hạ lệnh đưa nó cho Trưởng công chúa dùng để bồi dưỡng thân mình.

Mà hiện tại, Hoàng Bắc Nguyệt lại đưa tới những mười hai viên.

Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, câu tục ngữ này nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

[tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: ân huệ chỉ là một giọt nước thì cũng phải dùng một dòng suối để đáp lại, đề cao sự biết ơn đối với người đã giúp mình]

Thái Hậu kinh ngạc nhìn những viên Ngưng Ngọc Đan nằm trong hộp gấm, bà ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút phức tạp nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người, nói: “Đây là chút tâm ý của Bắc Nguyệt, hi vọng Thái Hậu vui lòng nhận lấy.”

“Đứa nhỏ ngoan! Đã phiền con lo lắng cho ai gia rồi.” Nghe thấy giọng điệu bình thản giống như những chuyện lúc trước chưa hề xảy ra của nàng, Thái Hậu cũng ăn ý bày ra một bộ dáng thản nhiên.

Thật ra, Thái Hậu cũng biết, đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không quên những chuyện lúc trước.

Nếu không, nàng cũng sẽ không đưa tặng mười hai viên Ngưng Ngọc Đan như thế này. Đúng vậy, nàng đang báo ân, nhưng đã là người một nhà thì có cái gì mà báo ân với báo thù chứ? Vậy mà Bắc Nguyệt hết lần này đến lần khác cứ muốn báo ân, điều này có nghĩa là, nàng đang dùng một phương thức khác để nói cho bà biết: Những chuyện đã qua, nàng không hề quên!

Đứa nhỏ này cũng thông mình giống hệt mẫu thân nó, thế nhưng Huệ Văn tuyệt đối không thể lãnh khốc vô tình, thủ đoạn dứt khoát như nó được!

Người bên ngoài chỉ nhìn thấy một tôn nữ hiếu thuận cùng với một tổ mẫu từ ái, nếu không có tuổi tác như Thái Hậu hoặc tâm kế như Hoàng Bắc Nguyệt, sẽ không có ai có thể nhìn ra được thâm ý ẩn tàng bên trong những cử chỉ này của nàng.

Chỉ một động tác, nàng đã phá hủy hết thảy ý tưởng muốn bồi thường và chuộc tội của Thái Hậu.

Nàng không cần bồi thường, sự kiện kia vốn không thể phân rõ đúng sai, chỉ là mỗi người khi đứng ở lập trường bất đồng thì sẽ có quan điểm khác nhau mà thôi.

Ở lập trường của quận chúa Bắc Nguyệt, nàng đã mất đi mẫu thân, mất đi gia đình.

Mà ở lập trường của Thái Hậu, bà đã cứu được một quốc gia, cứu được ngàn vạn gia đình khác.

Làm gì có đúng có sai? Tất cả chỉ là do mọi người đứng ở lập trường khác nhau mà thôi.

Đời này, mặc kệ Thái Hậu làm cái gì, nàng cũng sẽ không bao giờ quên được sự kiện kia, cho nên tốt hơn hết là đừng làm.

Nhìn cử chỉ của Bắc Nguyệt, Hoàng Thượng cảm thấy vừa bùi ngùi lại vừa vui sướng, nàng đã trưởng thành rất nhiều rồi, rất hiểu chuyện.

Tiếp theo, Hoàng Thượng bắt đầu hỏi nàng những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, nàng cũng không từ chối, đều đúng mực trả lời, lời lẽ thoải mái bình thản, không hề khiến cho Hoàng Thượng lo lắng.

Chiến Dã cùng Anh Dạ ngồi ở một bên liên tiếp nhíu mày, cuộc sống mấy năm qua của nàng làm sao có thể yên ả như vậy được? Chỉ riêng một đoạn thời gian ở Bắc Diệu Quốc thôi cũng đã đủ kinh tâm động phách rồi!

Công chúa Anh Dạ mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị Chiến Dã ngăn lại. Cuối cùng, Thái Hậu hạ lệnh bày tiệc, mọi người coi như ăn được một bữa cơm gia đình đầm ấm vui vẻ.

Đêm nay Hoàng Thượng đặc biệt vui vẻ cho nên đã uống rất nhiều rượu, mà đã uống say thì đương nhiên sẽ bắt đầu nói sảng. Ông bảo muốn phong nàng làm công chúa, tặng cho nàng đất phong lớn nhất, giúp nàng đạt được vinh quang và quyền thế lớn nhất Nam Dực quốc, thậm chí phút cuối còn nói muốn phong nàng làm vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.