Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 815: Chương 815: Cảnh Còn Người Mất (3)




Sắc mặt của Hoàng Hậu cực kỳ khó coi, nàng ăn được một nửa thì lấy lý do thân thể không thoải mái để rời đi trước.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, Hoàng Thượng đã muốn nói sảng thì ai cũng không thể ngăn cản được. Từ những đặc điểm này có thể nhìn ra, Hoàng Thượng khi còn trẻ nhất định cũng là một người có tính khí thất thường.

Thái Hậu cười nói: “Say rượu nói bậy thôi, Hoàng Thượng thật sự đã uống quá chén rồi.”

“Đúng vậy! Cũng may lúc này không phải ở trên triều, nếu không chỉ cần có một người nhảy ra hô to một câu “quân vô hí ngôn”, sợ rằng Bắc Nguyệt sẽ trở thành vị nữ tử đầu tiên ở Nam Dực Quốc được phong vương đó!” Công chúa Anh Dạ vội vàng cười nói, cố gắng giảm bớt bầu không khí gượng gạo.

[quân vô hí ngôn: lời vua nói ra tuyệt không phải chuyện đùa]

Chỉ là, ai cũng không ngờ tới, lời nói tưởng chừng như vui đùa của hôm nay vậy mà sẽ thành sự thật.

“Tửu lượng của Hoàng Thượng đã tới giới hạn rồi, người đâu, mau đưa Hoàng Thượng quay về tẩm cung để nghỉ ngơi đi.” Thái hậu uy nghiêm ra lệnh.

Tiểu thái giám bên người Hoàng Thượng không dám chậm trễ, hắn lập tức gọi cung nhân đi lên dìu Hoàng Thượng trở về.

“Nguyệt nhi, con đừng bỏ đi, con muốn cái gì trẫm đều cho con hết, trẫm có lỗi với Hoàng tỷ, trẫm sẽ cho con mọi thứ mà.” Hoàng Thượng vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng lảm nhảm.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ thản nhiên cười cười, công chúa Anh Dạ lại vô tư nói: “Phụ hoàng đối xử với Hoàng cô thật tốt, quả nhiên là huynh muội tình thâm, có thể áp đảo hết thảy mọi thứ!”

Trên mặt Thái Hậu xẹt qua một tia u ám, bà hướng cung nhân vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ nhanh chóng đưa người rời đi, tránh để cho Hoàng Thượng tiếp tục nói sảng.

Chờ khi cung nhân dìu Hoàng Thượng đi mất, Thái Hậu mới hiền lành nói: “Khó khăn lắm Bắc Nguyệt mới trở về, chúng ta không nên đề cập đến những chuyện thương tâm đã qua nữa.”

“Vâng.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng đáp, nàng biết rõ bóng ma trong lòng Thái Hậu rất lớn, dù sao thì đâu có ai có thể ngờ được rằng hai đứa con ưu tú của mình lại biến thành như vậy, cho nên, Thái Hậu thỉnh thoảng sẽ ra vẻ nghiêm khắc với Anh Dạ, không để nàng quá mức thân mật với Chiến Dã.

Cũng may công chúa Anh Dạ chỉ thực tâm yêu thích Phong Liên Dực, mà trong lòng Chiến Dã cũng chỉ có một mình Hoàng Bắc Nguyệt, cho nên về phương diện này, bà không có gì phải băn khoăn.

Dùng xong bữa cơm, Thái Hậu lập tức gọi người dìu mình ngồi lên tháp, bọn người Hoàng Bắc Nguyệt thì ngồi ở hai bên, nhìn ba đứa nhỏ đã trưởng thành, trong lòng bà vô cùng xúc động.

[tháp: tháp ở đây giống như một cái giường nhỏ]

“Về phần hôn sự của Chiến Dã, ai gia cùng với mẫu hậu của con đã thương lượng với nhau rất nhiều lần, cũng tuyển ra không ít người thích hợp, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, mau tranh thủ thời gian chọn lấy một người rồi tổ chức hôn lễ đi.” Thái Hậu hiền lành nói, bà cố ý nhân lúc Hoàng Bắc Nguyệt vẫn còn đang ở đây để nói ra lời này.

Tâm tư của Chiến Dã đối với Hoàng Bắc Nguyệt ai nấy đều thấy rõ, chỉ là bất luận như thế nào, hai người bọn họ đều không có kết quả.

“Hoàng tổ mẫu, Nam Dực quốc hiện nay công việc bừa bộn, những việc nhỏ như thế này cứ để sau đi.” Thái độ của Chiến Dã rất rõ ràng, “quốc gia chưa ổn định – việc nhà tạm bỏ qua”, đây là cái cớ hắn thường dùng để từ chối hôn sự.

Nhưng lần này, Thái Hậu quyết tâm không để cho hắn trốn tránh nữa, bởi vậy liền cười cười hỏi Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt, con nhìn nó xem, đã lớn ngần này rồi mà tính tình vẫn cứ tùy hứng buông thả, việc hôn nhân đại sự ở trong mắt nó lại trở thành việc nhỏ cơ đấy.”

Chiến Dã lập tức quay đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, mặc dù đã biết rõ là sẽ không còn hi vọng, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn chờ mong nàng sẽ nói ra một điều gì đó.

Nếu như ngay cả nàng cũng khuyên hắn sớm ngày thành hôn, vậy hắn phải làm như thế nào đây?

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Hoàng tổ mẫu, việc này Bắc Nguyệt cũng không hiểu nhiều đâu.”

Nha đầu này quả nhiên thông minh, Thái Hậu từ ái vuốt tay nàng, cười nói: “Tuổi tác của Bắc Nguyệt cũng không còn nhỏ, Chiến Dã chưa chịu thành hôn, Bắc Nguyệt cùng Anh Dạ làm sao dám xuất giá trước đây?”

“Hoàng tổ mẫu, Anh Dạ không muốn lấy phu quân đâu, Anh Dạ chỉ mong cả đời có thể hầu hạ bên cạnh lão nhân gia người mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.