“Hôm nay ở Linh
Ương Học Viện Hoàng Bắc Nguyệt đã giành được phần thắng trong cuộc thi
tỷ thí tài nghệ!” Tiêu Trọng Kỳ không cam lòng nói ra.
Cầm di nương trợn trừng hai mắt, thắng sao? Cái phế vật kia lại có thể thắng
trong tỷ thí ở Linh Ương Học Viện? Bà nghe nói lần này đối chiến với
Quốc Tử Giám chính là Võ đạo viện, đệ tử của Võ đạo viện, có thể yếu như vậy sao?
“Nàng ta thắng người nào?”
Tiêu Trọng Kỳ hừ một tiếng, nói: “Thượng thư phủ Lâm Uyển Nghi”
“Kính vương phi tương lai sao?” Cầm di nương che miệng nói, nghe nói Lâm Uyển Nghi cũng là một nhân vật lợi hại, thực lực của nàng với đứa con trai
tự hào của bà đúng là có phần chêch lệch.
“Không còn là Kính
vương phi nữa!” Tiêu Viễn Trình đột nhiên lạnh lùng quát: “Hôm nay Kính
vương giận dữ, nói một nữ tử âm hiểm ác độc như vậy, hắn nhất quyết sẽ
không lấy!”
Cầm di nương lắp bắp kinh hãi, trong lòng có chút
phát lạnh, tuy nhiên cũng lập tức nghĩ đến, Lâm Uyển Nghi nếu không làm
được Kính vương phi, đối với bà thì đây là một tin tức tốt, dù sao bà
cũng là người được sinh ra trong phủ Thừa tướng, biết cha của mình luôn
luôn bất hòa với Lâm Thượng Thư, nữ nhi của Lâm Thượng Thư không được
làm Kính vương phi, không phải điều này rất hợp ý của nàng sao?
“Xem ra Thượng Thư phủ có biến cố!” Cầm di nương khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cùng với vẻ mặt và bộ dáng lấm lem nước bùn, nhìn qua thật sự
chướng mắt!
Tiêu Viễn Trình lạnh lùng hừ, “Bộ dáng của ngươi như vậy là sao? Có phải rất vui mừng không?”
“Lão gia, Hoàng Bắc Nguyệt thắng được Lâm Uyển Nghi, bất quá cũng là dựa vào vận khí thôi, Lâm Uyển Nghi là người của Thượng Thư phủ, giờ đã không
còn cùng một vị trí với nhà chúng ta, khiến cho nàng ta không làm được
Kính vương phi, chúng ta không phải cũng nên vui mừng sao?” Cầm di nương không phục nói.
“Nữ nhân không biết điều!” Tiêu Viễn Trình hét
lớn, “Ngươi thì biết cái gì? Vận khí? Một lần hai lần đều là vận khí,
đến lần thứ ba thì sao hả? Làm gì có cái vận khí tốt như vậy?”
“Cái gì lần thứ ba?” Cầm di nương là điển hình cho loại nữ nhân ngu xuẩn,
chớp chớp mắt, nhìn về phía nhi tử của mình: “Kỳ nhi, hôm nay đã xảy ra
chuyện gì?”
Tiêu Trọng Kỳ quay đầu đi, cau mày, thanh âm khô rát
nói: “Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt thắng cả Lâm Tử Thành. Khiến cho người
kia bị trọng thương.”
Oanh……..
Những nha hoàn cùng người hầu đứng xung quanh chết lặng, cũng không tự chủ được hít vào một hơi.
Cây roi nhiễm huyết trong tay Tuyết di nương vừa được Tiêu Vận cầm đi, tay
vẫn còn đang run rẩy, nghe nói như thế đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó
mặc kệ người đang nói chuyện chính là Tiêu Trọng Kỳ, quay đầu lại hỏi,
“Nghe nói người kia đã sắp đạt đến cấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ, có phải là do hắn khinh địch hay không?”
Khi nói những lời này, Tuyết di nương cũng nghe được thanh âm trái tim mình điên cuồng nhảy lên, đập thình thịch.
Tiêu Vận thấp giọng nói: “Không phải khinh địch đâu, Lâm Tử Thành đã xuất
toàn lực, thậm chí còn dùng cả Kiếm quyết, nhưng vẫn bị nha đầu kia vũ
nhục, khiến hắn bị thương nặng!”
“A” Tuyết di nương ôm lấy phần bên trái tim của mình, phát ra một tiếng than nhỏ: “Làm sao có thể, rõ ràng nàng ta là một…..”
“Không phải, nàng ta không phải phế vật!” Cầm di nương trợn mắt, ánh mắt vừa
nhìn đến thi thể vẫn còn đang nằm trên núi giả, lại nhớ tới một màn
Hoàng Bắc Nguyệt giết người vừa rồi, máu tươi đầm đìa, hung ác tàn nhẫn, đột nhiên cảm thấy vô lực trước mắt tối sầm, gục vào trong lòng Tiêu
Trọng Kỳ.
“Nương!” Tiêu Trọng Kỳ hô to một tiếng, vội vàng ôm lấy Cầm Di nương, hướng Tiêu Viễn Trình nói: “Phụ thân, trước tiên con hộ
tống nương đi nghỉ ngơi đã.”
“Đi đi!” Lúc này Tiêu Viễn Trình
cũng vô cùng kích động, một chút cũng không muốn nhìn đến sự huyên náo
vừa rồi của Cầm di nương, loại phụ nữ này chỉ ở trong phòng mới có chút
niềm vui thú, nhưng lúc đối mặt với đại sự thì giống như một kẻ ngu
ngốc!