“Cho dù nàng có
nhiều phương pháp quái dị hơn nữa thì sao, chỉ cần Nhị cô nương mời lão
gia tử đến nàng còn có thể uy phong như vậy nữa sao?”
Hạ Xuân nói tràn đầy tin tưởng. Trong ánh mắt của những nha hoàn bọn họ, Tiêu
gia lão gia tử là một triệu hoán sư bát tinh, Hoàng Bắc Nguyệt sao chống đỡ nổi? Mà lão gia tử yêu thích Nhị cô nương như vậy, chỉ cần biết rằng mẫu thân Nhị cô nương ở chỗ này chịu uất ức, còn có thể không chịu ra
mặt thay Nhị cô nương sao? Tuyết di nương nghe xong lời này, trong lòng
cũng thoáng có chút an ủi: “Đúng vậy, bọn họ còn có lão gia tử làm chỗ
dựa vào, trong trực hệ huyết mạch của Tiêu gia, chỉ có một mình Tiêu Vận có thiên phú triệu hoán sư, cho dù hiện tại Vận nhi thanh danh không
tốt nhưng lão gia tử trừ Vận nhi ra còn có thễ yêu thích ai nữa?”
Nói thật, hiện tại Tuyết di nương ước gì Hoàng Bắc Nguyệt chết đi. Trước
đây giữ cho nàng một mạng là muốn Hoàng Bắc Nguyệt ở chỗ Thái hậu nói
giúp để bà trở thành chính thất phu nhân. Nhưng sau chuyện ở phủ Thừa
tướng bà đã biết rằng Hoàng Bắc Nguyệt không thể nắm ở trong tay được
nữa rồi. Nha đầu này bề ngoài thanh khiết lương thiện nhưng tâm cơ lại
ác độc vô cùng. Giữ nàng lại chính là một tai họa!
Nếu hiện tại
đã không trông cậy được vào Hoàng Bắc Nguyệt, vậy còn giữ nàng để làm
gì? Bên phía Phủ Thừa tướng kia, chỉ cần của nàng và Tiêu Vận không chịu thua kém cũng không phải ứng phó không được, cần gì nhìn sắc mặt nha
đầu kia!
Tuyết di nương nghĩ tới đó trong lòng đã dần dần nổi lên sát khí.
“Tuyết tỷ tỷ, nghĩ không ra ngươi bình thường lợi hại như vậy cũng bị nha đầu
kia làm cho sợ cứng người!” Cầm di nương ngâm ở trong nước, nghe thấy
nàng cùng nha hoàn nói chuyện liền cười lạnh nói.
“Cầm muội muội, ngươi cũng không phải giống vậy sao? Ngươi nhìn bộ dáng này của ngươi,
trong chốc lát lão gia trở về nhìn thấy thì thật là rất đặc sắc nha!”
Tuyết di nương cười lạnh đáp trả. Cầm di nương oán hận nói: “Nha đầu
kia, ta cũng sẽ không để cho nàng sống tốt!”. Bà tốt xấu gì cũng có một
đứa con trai lợi hại, muốn giáo huấn Hoàng Bắc Nguyệt một chút đương
nhiên là được.
Đang nghĩ tới đây, bên ngoài truyền đến tiếng âm
thanh nháo động, gã sai vặt la hét ầm ĩ. Chắc là tỉ thí ở Linh Ương học
viện xong hết rồi nên bọn người tiêu Viễn Trình đã trở về.
Chuyện đã xảy ra trong phủ, mấy gã sai vặt đã sớm chạy ra thêm mắm thêm muối
bẩm báo, nhất thời ồn ào cả lên. Thanh âm phẫn nộ của Tiêu Viễn Trình xa xa truyền đến: “Phản sao? Nàng trong mắt còn có người cha này hay không đây! ?”
Cầm di nương vừa nghe thanh âm này lập tức phải dựa vào
nha hoàn khóc lớn lên, lau nước mắt coi như thương tâm gần chết. Nếu như trang điểm tinh xảo, xiêm y hoa lệ còn có được vài phần phong tình.
Nhưng giờ đây bà đầy người toàn bùn, tóc tai tán loạn trông thật dọa
người.
“Nương!” Tiêu Trọng Kỳ là người thứ nhất xông tới. Nhìn
thấy một màn trong ao hoa sen, nhất thời mí mắt muốn nứt ra, nổi trận
lôi đình nhảy vào trong ao hoa sen đem Cầm di nương cứu lên.
“Lão gia, lão gia người phải làm chủ cho ta!” Cầm di nương lên bờ, khóc lóc hướng Tiêu Viễn Trình cầu cứu.
Bà ta vốn tưởng rằng vừa khóc như vậy, Tiêu Viễn Trình nhất định sẽ tức
sùi bọt mép, cho người ta đem bắt Hoàng Bắc Nguyệt đến hung hăng giáo
huấn một trận. Nhưng mà… Bà khóc hồi lâu, lại chỉ phát hiện vẻ mặt Tiêu
Viễn Trình mặc dù giận dữ, nhưng lại chỉ là trầm không lên tiếng.
Sao lại thế này?
“Nương, ngươi trước đừng khóc nữa .” Tiêu Trọng Kỳ cắn răng nói, giọng nói kìm
nén sự bực tức.“Kỳ nhi, đã phát sinh chuyện gì ?” Cầm di nương khó hiểu, như thế nào ngay cả con trai kiêu ngạo nhất của mình cũng quái dị như
vậy?
Tiêu Trọng Kỳ ngẩng đầu nhìn thi thể gia đinh nằm trên núi
giả, vẻ mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu. Giống như đồ trước đây của mình bị người ta cướp đi hết vậy !