Cầm di nương sửng sốt, còn đám nha hoàn kia thì run lẩy bẩy. Bọn họ hình như không nghe
rõ lời Hoàng Bắc Nguyệt nói, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cứ ngây
ngốc đứng tại chỗ.
” Nhảy xuống !” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát khẽ một tiếng, trong lời nói mang theo khí tức huyết tinh nồng đậm !
Cầm di nương và mấy ả nha hoàn lại càng hoảng sợ, không dám nhiều lời.
Bọn họ vội vã nhảy vào trong hồ sen, ngâm mình trong nước hồ lạnh như
băng.
Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy mụ
Cầm di nương vốn ương ngạnh phách lối lại chật vật như vậy. Thật hả
giận, thật thoải mái a !
” Tam…Tam tiểu thư, nơi này hay là để nô tỳ trông chừng cho, ngài…ngài mau về nghỉ ngơi đi.” Nhìn thấy một màn giết người tàn nhẫn kia, Bội Hương vẫn còn rất sợ hãi, nói chuyện
với Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắp ba lắp bắp.
Trong lòng nàng
cũng âm thầm vui mừng, may mà bản thân mình thông minh, nhìn xa trông
rộng, đã sớm đầu nhập dưới trướng của Tam tiểu thư, bằng không, với tác
phong hung hãn trước đó, nàng nhất định sẽ bị giết a !
Tam tiểu thư thủ đoạn tàn nhẫn, không hề lưu tình, chỉ cần thấy người nào
đáng chết là ngay lập tức giết, vô cùng quyết đoán. Trong đám người
Hoàng tộc, quý tộc ở Nam Dực quốc cũng không có mấy người được như Tam
tiểu thư nha.
Bội Hương dám khẳng định, tương lai Tam tiểu thư nhất định là người làm đại sự, một cái Trưởng công chúa phủ nho nhỏ này căn bản không thể giam cầm nổi nàng, không, phải nói là cả Nam Dực
quốc này cũng không phải là địa phương nàng sẽ cất cánh bay cao.
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi
trong ao sen, đang muốn gật đầu, tính cách Bội Hương ngoan độc, nàng
đương nhiên rất yên tâm.
Nhưng lúc này, thanh âm của một
nha hoàn từ phía hoa viên bên kia truyền tới: ” Là ai đang nháo loạn ?
Gây ầm ĩ không cho Tuyết phu nhân nghỉ ngơi !”
Vừa nói, mấy ả nha hoàn xinh xắn vừa hộ tống Tuyết di nương vốn đang ngủ trưa chậm rãi đi tới.
Tuyết di nương cũng không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt lại về sớm như vậy, bởi
vậy khi ả vừa thấy nàng, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau khi
trông thấy Cầm di nương đang ngâm mình ở trong ao sen lạnh như băng, lúc này ả mới lấy làm kinh hãi.
Cầm di nương vốn lớn lối sao lại chật vật như vậy ?
Sau đó, ánh mắt nàng vừa vặn đảo tới hòn giả sơn (núi giả) sau lưng
Hoàng Bắc Nguyệt. Xác tên gia đinh bị quất chết vẫn còn treo lủng lẳng
tại đó, cảnh tượng máu me đầm đìa này khiến bước chân của Tuyết di nương khựng lại.
Mấy nha hoàn bên người Tuyết di nương kêu lên
sợ hãi: ” Người chết ! Người chết a ! Mau lên, nhanh đi báo quan, trong
nhà có người chết !”
Bội Hương liếc mắt nhìn Hoàng Bắc
Nguyệt, thấy nàng thần tình lạnh nhạt, dường như không có ý định nói
chuyện, bởi vậy vội vã lớn tiếng nói: ” Nhao nhao cái gì ? Đám nô tài
này là trong phủ nuôi, chết một hai người thì sao chứ ? Báo cho quan ?
Quan nào dám quản chuyện này ?!”
Thời đại này, trong nhà
quý tộc nào cũng đều có nuôi nô tài. Loại người này đời đời kiếp kiếp
đều làm nô, tính mạng, tự do, tất cả đều thuộc về chủ nhân. Từ khi sinh
ra bọn họ đã là nô tài, đời đời kiếp kiếp, trừ phi chủ nhân tâm tính
thiện lương, giải trừ khế ước nô dịch cho bọn hắn, bằng không, trong ghi chép của quan phủ, bọn họ vẫn mãi mãi là nô.
Sinh tử của
đám gia nô này quan phủ không quản được. Nói đơn giản thì bọn họ cũng
giống như súc vật, sinh tử đều do chủ nhà quyết định, không liên quan gì đến người ngoài.
Chế độ nuôi nô tài trong nhà đã kéo dài
đời đời kiếp kiếp, Hoàng Bắc Nguyệt từ lúc tới đã vô cùng phản cảm với
quy định này, hiện tại cũng vậy.
Khi Trưởng công chúa còn
tại thế, nàng đã giải hết khế ước nô dịch cho đám gia nô trong Trưởng
công chúa phủ, trả lại tự do cho bọn họ, còn cho thêm tiền để bọn họ tự
mưu sinh kiếm sống.
Nhưng từ khi Trưởng công chúa qua đời, Tiêu
Viễn Trình cùng mấy mụ di nương đều cảm thấy một quý tộc mà không nuôi
vài cái gia nô thì quá mất mặt, bởi vậy liền lấy giá cao mua một nhóm
về, nuôi dưỡng trong hậu viện của Trưởng công chúa phủ.