Chính vì biết rõ như
vậy nên khi ra tay đánh ác nô, nàng không hề hạ thủ lưu tình. Mạng của
tên nô tài kia là của nàng, nàng muốn giết thì giết !
Thanh âm Bội Hương vừa vang lên, nha hoàn kia cũng không dám hô to gọi
nhỏ nữa, chỉ khiếp đảm lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: ” Phu
nhân, ngươi xem, trong tay Tam tiểu thư đang cầm một cây roi, liệu có
phải là hung khí hay không ?”
Tuyết di nương đã sớm chú ý
tới cây roi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt. Cây roi kia vẫn còn dính máu,
kéo trên mặt đất tạo thành một vệt máu dài, muốn khiến người ta không
chú ý cũng khó a !
Nói như vậy, gia đinh kia là do Hoàng Bắc Nguyệt giết ?
Sắc mặt Tuyết di nương trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả người bỗng nhiên cảm thấy lạnh, cái lạnh thấu xương.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, vừa lạnh lùng nở nụ cười vừa từng bước đi tới trước mặt Tuyết di nương.
Tuyết di nương bị khí tức huyết tinh trên người nàng dọa cho hoảng sợ,
từng bước từng bước lùi về phía sau, nhưng động tác của nàng vẫn quá
chậm, chỉ trong mấy bước Hoàng Bắc Nguyệt đã đến trước mặt nàng.
” Tam…Tam tiểu thư, ngươi muốn gì a ?” Tuyết di nương lắp bắp hỏi, trái tim trong ngực đập nhanh đến mức muốn vọt cả ra ngoài.(khúc này cứ như
tiểu bạch thố sắp bị đại hôi lang ăn thịt vậy )
Bất quá Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm, đương nhiên sẽ không để lộ vẻ sợ
hãi ra mặt như Cầm di nương. Biểu tình bây giờ của nàng mặc dù có chút
khó coi, nhưng ít nhất vẫn nặn ra được một nụ cười.
” Hôm
nay tỷ thí quá mệt mỏi, ta muốn thỉnh Tuyết phu nhân giúp đỡ một
chuyện.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên nâng cây roi
trong tay lên.
” Ngươi muốn làm gì !” Tuyết di nương hô to một tiếng, trên mặt rốt cục cũng lộ ra thần sắc kinh hoảng !
Nàng không thể không sợ a ! Một cỗ thi thể máu tươi đầm đìa vẫn còn
treo lủng lẳng trên giả sơn, rồi còn đám người thần sắc tràn ngập kính
sợ kia nữa, mấy thứ này quả thật đã dọa nàng không ít.
Nàng làm sao lại không sợ đây ?
Sắc mặt Tuyết di nương trắng bệch nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ngực phập
phồng liên tục, nếu không phải có nha hoàn đỡ một bên, chắc chắn nàng đã ngã xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu, có chút đùa giỡn cười cười: ” Tuyết phu nhân sợ cái gì nha ?”
Ba chữ “Tuyết phu nhân” được Hoàng Bắc Nguyệt cố ý nhấn mạnh, rơi vào
tai Tuyết di nương lại tràn ngập cảm giác châm chọc trào phúng.
” Tam tiểu thư nói đùa, ta làm sao có thể được gọi là “phu nhân” cơ
chứ, đều là do đám nha hoàn không hiểu chuyện này gọi bừa, nói ra sẽ bị
cười chê a. Đây rõ ràng là “danh bất chính,ngôn bất thuận”, Tam tiễu thư vẫn gọi ta là di nương đi.” Tuyết di nương không phải là loại người
không có đầu óc như Cầm di nương, nàng rất biết thức thời.
Thanh âm Tuyết di nương run rẩy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết ả ta sợ quá rồi. Nàng tùy ý lắc lắc cây roi trong tay, sau đó đem roi nhét vào
trong lòng Tuyết di nương, đặt trên bộ y phục được làm từ tơ lụa quý giá của ả.
Máu tươi còn dính trên roi ngay lập tức nhuộm đẫm y phục của Tuyết di nương, màu đỏ tươi diễm lệ càng làm nổi bật lên sắc
mặt trắng bệch của Tuyết di nương.
Tuyết di nương nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng lên tiếng: ” Tam tiểu thư, đây là…?”
” Lúc nãy ta đã nói muốn nhờ di nương giúp một chuyện.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói: ” Cầm.”
Tuyết di nương hít sâu một hơi, hung hăng cắn môi, run rẩy vươn tay,
nhưng tay nàng vừa đụng phải cây roi dính máu đã lập tức rụt về.
” Tam tiểu thư, ta…ta sợ máu.”
” Cầm !” Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh băng.
Tuyết di nương không thể làm gì khác hơn ngoài việc chậm rãi giơ tay
nhận lấy. Khi hai tay chạm vào cây roi kia, vẻ mặt nàng gần như muốn
khóc.
Nàng không phải là thiên kim tiểu thư từ nhỏ sống trong
nhung lụa, mà là con của một gia đình bình thường. Chỉ là từ khi đi theo Huệ Văn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại cố ý giáo dục nàng theo
lễ nghi của đại gia khuê tú.