Trên người hắn vẫn có vô số bùa chú màu đen như con kiến bu vào đường không nhả miệng ra!
Bùa chú màu đen áp chế nguyên khí trong người hắn, hoàn hảo Thiên Phạt không thành công, nếu không hắn...
Một ngụm máu tươi nhổ ra, hắn lạnh lùng nhìn Nến Đỏ, vừa tách một con rồng băng ra, nàng liền không còn khí lực, bị Thiên Phạt cắn trả nên còn bị thương nghiêm trọng hơn hắn.
Chim Thần Kim Loan lao ra thần điện, trong nháy mắt bay vào mây mù, cảnh sắc dưới đất bị mây mù che phủ, không nhìn thấy gì hết.
Hắn hùng hổ, hai móng vuốt dùng sức xé rách thân thể Hoàng Bắc Nguyệt, tức giận muốn xé xác nàng!
Nha đầu kia dám dùng kết giới khóa nó lại, hạ độc khiến nó không thể không xuất chiêu “dục hỏa trùng sinh”! Đối với nhiều năm tu hành thì đây là tổn hại quá lớn, chưa nói cấp bậc đột nhiên giảm xuống, làm không tốt sẽ khiến hắn bị loại khỏi hàng ngũ thần thú.
Nha đầu kia đáng hận đến cực điểm!
Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt đôi môi, vừa rồi không bắt được bảo kiếm ánh chớp, nhưng tay kia đã nắm được tuyết ảnh chiến đao, lúc cấp tốc bay vào trời cao, tuyết ảnh chiến đao cũng không khách khí bổ về phía móng vuốt của Chim Thần Kim Loan!
Tuyết ảnh chiến đao mang theo bản thể nguyên khí của nàng, còn có Vạn Thú Vô Cương gia cố nên sắc bén vô cùng. Chim Thần Kim Loan vừa mới dục hỏa trùng sinh nên có chút suy yếu, bị nàng chém đứt một móng, phẫn nộ rống to, đau nhức nên không thể không buông nàng ra.
Hoàng Bắc Nguyệt được tự do nhưng không lập tức thoát đi, ngược lại toàn thân lấy nguyên khí băng bao trùm, tiến công bụng Chim Thần Kim Loan.
Tuyết ảnh chiến đao vừa quét qua đã rạch được một vết thương trên cái bụng cứng rắn của nó, màu vàng tinh sa chảy ra như máu.
Chim Thần Kim Loan giận dữ, tinh sa đổ xuống hội tụ thành một cái lưới bao phủ Hoàng Bắc Nguyệt!
Trên lưới lửa cháy hừng hực, không phải lửa cháy bình thường. Vì vậy nguyên khí băng trên người nàng “rắc rắc rắc rắc” rung động như sắp bị hòa tan!
Một tay Hoàng Bắc Nguyệt kết ấn, nguyên khí màu đen tăng vọt xung quanh người, tạo ra lưới võng, nàng linh hoạt tránh ra, nghiêng người nhảy lên phía sau lưng Chim Thần Kim Loan.
Tuyết ảnh chiến đao vung lên, sau đó đâm mạnh xuống, Chim Thần Kim Loan gào thét, đột nhiên thân thể đảo ngược, nàng đứng không vững nhất thời trượt xuống dưới, bị cánh lửa hung tàn đập xuống!
Lực đập quả nhiên mang theo uy lực hàng vạn hàng nghìn lần, kình khí cường đại áp bách nàng rơi xuống. Lực phản phệ của Thiên Phạt khiến khí huyết trong cơ thể đảo lưu, nguyên khí tán loạn, phù nguyên rung động không ngừng, ở lực vỗ mạnh rơi xuống xuýt vỡ.
Lúc rơi nhanh xuống, bên tai một mảnh ẩm và nóng xuất hiện, đúng là bắt đầu chảy máu, rất nhanh cái mũi cùng hai mắt cũng xuất hiện cảm giác ẩm và nóng, nàng tầm mắt mơ hồ, chỉ nhìn thấy Chim Thần Kim Loan trên đỉnh đầu vỗ cánh một chút cũng đột nhiên lao xuống.
Xem ra, con chim thần cao ngạo này sẽ không từ bỏ cơ hội giết nàng.
”Dao Băng, vạn tiễn tề phát!” Hai tay vô lực rất nhanh kết ấn, nguyên khí tán loạn nghịch lưu lung tung trong thân thể, vậy mà không ngừng theo sự sai khiến của nàng.
”Ngươi nên nghe ta khuyên.” Yểm bất đắc dĩ nói, “Thiên Phạt quá cường đại, sẽ hủy diệt ngươi.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm Chim Thần Kim Loan, ánh mắt tập trung vào bụng nó, nắm chặt tuyết ảnh chiến đao trong tay.
”Ta cũng không hối hận!” Nàng kiên định nói, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở một chút, đột nhiên tay vỗ một cái trong không khí. Thân thể đang rơi nhanh xuống đột nhiên dừng lại, ngược lại mũi chân đạp xuống, đón nhận trực diện Chim Thần Kim Loan!
Vẻ mặt kiên định không chùn bước, làm ánh sáng trên lưỡi đao cũng sắc bén hơn rất nhiều!
Nhìn thấy cử động của nàng, Chim Thần Kim Loan cũng sửng sốt, nha đầu này vậy mà dám nghênh chiến, thật sự là chán sống.
”Hừ! Ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Chim Thần Kim Loan đột nhiên mở miệng, cánh run lên, vô số hỏa cầu ánh vàng rực rỡ rơi xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt không biết đột nhiên có được khí lực từ đâu, tuyết ảnh chiến đao chặn lại hỏa cầu rơi bên người, chiến đao đột nhiên phình lớn vô số lần, nàng rót tất cả hắc khí trong Vạn Thú Vô Cương vào, dâng đao lên chém mạnh xuống.
Ào ào....
Gió bão như bị cắt ra, trong nháy mắt trống rỗng khiến động tác của Chim Thần Kim Loan ngừng một chút, sau đó nó bay nhanh lui về phía sau, song bụng vẫn bị mũi đao quét tới.
Vết thương vốn đổ xuống màu vàng tinh sa, giờ phút này càng mở rộng thêm mấy lần, vô số tinh sa hỗn loạn rơi bên cạnh hỏa cầu.
Chim Thần Kim Loan kêu thảm thiết, hết sức phẫn nộ, lại không cam lòng, đột nhiên mở miệng, một tia lửa sắc bén màu vàng bắn nhanh ra.
Hoàng Bắc Nguyệt mới chém một đao khổng lồ, trên người khí lực mất hết, cũng không nâng nổi lưỡi đao nặng nề nữa, cũng chẳng còn khí lực chạy trốn.
Trong mắt lửa vàng càng ngày càng gần, từ từ nhuộm vàng đôi mắt.
Nàng ngơ ngác nhìn, trong mắt chảy máu loãng, có chút bi thương nhưng vẫn kiên định.
”Mạnh Kỳ Thiên, nhớ kỹ đáp ứng chuyện của ta.” Thì thào nói xong, tay nắm chặt tuyết ảnh chiến đao chậm rãi buông ra.
Không có khí lực, tia khí lực cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng cũng tốt, Tống Mịch trải qua Thiên Phạt, lúc này cũng hấp hối.
Chim Thần Kim Loan cũng không chống đỡ nổi, chỉ cần Mạnh Kỳ Thiên...
Trước mắt tia sáng màu vàng vô cùng chói mắt, đâm vào mắt của nàng không mở ra được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
”Yểm, ta không hối hận, đây là nói thật.” Trong lòng mở miệng với Yểm.