Đôi mắt ẩn dưới hắc
bào khẽ nâng lên nhìn hắn, sau đó ung dung xoay người nhảy lên khiến Hỏa Kỳ Lân tức giận phát ra một tiếng gầm nhẹ. Chiến Dã phải vỗ vỗ lưng của nó vài lần mới khiến nó dịu đi.
” Không nên tới quá gần, khi nào ta kêu dừng lại liền dừng lại. ”
Thanh âm khàn khàn từ dưới áo khoác đen truyền tới.
Chiến Dã nhíu mày, nàng là người đầu tiên dám ở trước mặt hắn nói chuyện ngông cuồng như vậy.
Bầu trời phía trên rừng cây có vẻ âm trầm. Từ tầng mây dày đặc bắt đầu có
hoa tuyết rơi xuống, cuồng phong lại cuốn lên khiến chúng phiêu đãng
trong vùng rừng rậm yên tĩnh.
Các cây đại thụ đều bị đóng
băng hết cả, có vài con Linh thú không kịp chạy trốn cũng toàn bộ bị
băng phong, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Càng đi vào sâu bên trong, cảm giác bất an trong lòng nàng ngày càng lớn.
” Ngừng. ” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Chiến Dã quả nhiên theo lời dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hỏa Kỳ Lân nhảy xuống. Nàng đứng trên lớp băng
dày, áo bào phần phật vũ động trong gió rét, bóng lưng nhỏ xinh lại tản
ra khí tức cao quý lãnh ngạo.
Nàng dám một mình xông vào vùng rừng rậm mà khí tức băng hàn ở đây so với Hỏa Kỳ
Lân cũng kinh khủng không kém, không những thế lại còn chẳng hề có dáng vẻ
sợ hãi. Lẽ nào nàng cũng là Triệu hoán sư ? Mấy tinh? Đã thành công cùng Linh thú ký kết khế ước chưa ?
Chiến Dã lúc này trong lòng đối với người bí ẩn mới lần đầu gặp gỡ sinh ra hứng thú thật lớn.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi hướng về phía trước đi mấy bước, đột nhiên trái tim nhảy một cái. Một cỗ khí tức kì lạ xẹt qua trong lòng. Nàng lập tức
triển khai bộ pháp, hướng phía rừng rậm lao nhanh.
” Này! ” Chiến Dã chỉ kịp hô một tiếng thì bóng dáng của nàng đã mất tăm !
Trung tâm rừng rậm, cây cối giờ khắc này toàn bộ đều biến thành một đống vụn phấn, từng đống từng đống rải rác khắp nơi.
Ngọn đồi bị băng phong trở nên trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, hào quang lấp lánh tựa như một viên bảo thạch. Thế gới lam sắc lúc này
giống như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
Hắc bào thiếu nữ cao ngạo đứng thẳng, cuồng phong đem áo bào thổi bay phần phật, lộ ra
một đôi hắc mâu trong suốt. Nàng đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Cuồng phong ! Bạo tuyết !
” Tên của ta, là Hoàng Bắc Nguyệt! ”
Thanh lãnh thanh âm vang lên, không hề bị cuồng phong che lấp, mang theo sự ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo lãnh khốc.
Người cùng thú đối mặt, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại !
Nàng là vương giả trong thế giới loài thú, quy tắc gì chỉ cần gặp phải nàng đều toàn bộ bị phá vỡ!
Đáp lại thanh âm của nàng, Băng Loan cự điểu trong phút chốc xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.
Băng Loan hoàn toàn xem nhẹ bão tuyết xung quanh, cặp vuốt sắc bén cùng với
một cặp băng dực khổng, chậm rãi đáp xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt,
uy áp thuộc về Ngũ Linh vô cùng mạnh mẽ làm cho mặt băng xuất hiện từng
vết rạn nứt như tơ nhện. Trong đó, một vết nứt dần dần kéo dài đến dưới
chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng miễn cưỡng dứng lại ở mũi chân của
nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn như cũ không nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt trong suốt đạm mạc.
Tròng mắt màu xanh ngọc bích của Băng Loan trừng lớn nhìn nàng.
” Tên của ta là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn cùng ta ký kết bản mệnh khế ước sao ? ”
Theo thanh âm Băng Linh Huyễn Điểu vang lên, không khí chung quanh Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên lạnh hơn, giống như đang cự tuyệt nàng đến gần.
Áo bào màu đen trên người nàng đã bị đóng băng cứng lại nhưng Hoàng Bắc
Nguyệt vẫn bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn còn nhẹ phiêu động, một
chút cũng đều không bị hàn khí lạnh lẽo chung quanh xâm nhập.
Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc. Linh thú thuộc Ngũ Linh
đã tiếp cận với Thần thú, đã có linh trí ngang bằng với nhân loại.
Mà Băng Linh Huyễn Điểu là Linh thú nổi danh cao ngạo, từ xưa tới nay chưa từng nghe nói có ai có thể cùng bọn họ ký kết !