Trừ bỏ cao ngạo, Băng Linh Huyễn Điểu còn nổi tiếng hung tàn !
Hoàng Bắc Nguyệt trong đầu nhanh chóng điều tra các loại tin tức liên quan đến Băng Linh Huyễn Điểu ở thế giới này.
Khóe miệng hơi nhếch lên, trong bão tuyết cùng cường hãn Linh thú Băng Linh Huyễn Điểu mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau !
Ký kết bản mệnh khế ước sao ? Băng Linh Huyễn Điểu xưa nay không cùng nhân loại ký kết bản mệnh khế ước chẳng lẽ sẽ cùng nàng ký kết sao ? Con nít ba tuổi còn không tin nữa là.
” Phục tùng ta đi, Băng Linh Huyễn Điểu ! ”
Gào…
Một tiếng rít gào tràn ngập tức giận vang lên, bốn phía đồi băng lập tức vỡ tan, từng khe nứt to lớn lan tràn khắp toàn bộ mảnh băng lâm.
Một tên nhân loại nho nhỏ lại dám càn rỡ như thế !
Băng Linh Huyễn Điểu nổi giận, lập tức lộ ra uy áp mãnh liệt, bao phủ toàn
bộ mảnh rừng rậm ở bên trong khiến không ai có can đảm đến gần.
Ngay khi tiếng gầm giận dữ vừa phát ra Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã nhanh chóng
hành động. Băng dực vừa đập xuống, nàng liền dùng tốc độ ánh sáng từ
trong khe hở lướt ra, nhanh chóng chạy về phía trung tâm rừng rậm Nguyệt Lạc Cốc!
” Muốn chạy trốn sao ? Tiểu nữ oa! ” Băng Linh Huyễn Điểu gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người đuổi theo.
Trốn ư ?
Chờ chút nữa thì ai trốn còn chưa biết nha ?
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên lộ ra một cỗ tự tin cao ngạo.
Càng đến gần Nguyệt Lạc Cốc, khí tức kì lạ lúc trước càng xao động mãnh
liệt. Gần rồi. Nàng từ trên vách núi đen nhảy xuống, hai tay mở ra, hoàn toàn không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào, từ trên vách núi thật cao cấp tốc rơi xuống !
Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rít gào
thật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi tới. Đôi băng dực dùng sức vỗ một cái, ý đồ làm nàng nhanh chóng ngã xuống thành một đống thịt nát !
Giống như đã sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt
bỗng nhiên thò tay bắt lấy một sợi dây leo trên vách núi, thân mình rung động vững vàng giẫm lên vách đá thẳng đứng, bước chân cấp tốc trên vách đá di chuyển rồi búng người bật mạnh lên.
Sau đó, nàng thả dây leo ra, mặc cho thân thể mình rơi xuống !
Băng Linh Huyễn Điểu động tác vỗ cánh lại trở thành bay xuống phía dưới chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình to lớn khiến nó không có cách nào xoay
người trong khe núi nhỏ hẹp này.
Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng
rơi xuống đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả những thứ này bất
quá chỉ phát sinh trong nháy mắt !
Trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu tỏa ra từng trận hàn khí dày đặc, nàng nhanh chóng đặt tay lên, nói:
” Ta nói lại một lần nữa, phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu ! ”
Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay tản mát ra, len lỏi qua lớp hàn băng cứng rắn, chui vào trong đầu của Băng Linh Huyễn Điểu.
Hống hống hống hống hống…
Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, không ngừng hướng tới không trung rít
gào, tròng mắt màu ngọc bích nhanh chóng bị hắc khí nồng nặc bao phủ,
sau đó hắc sắc tinh quang chớp lóe rồi cấp tốc lui lại.
Băng Linh Huyễn Điểu tròng mắt vốn có màu ngọc bích trong suốt nay đã một màu xanh
sẫm.
Trông thấy loại biến hóa này, Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.
Linh thú mà nàng coi trọng, bình thường chỉ có hai con đường.
Phục tùng với nàng , hoặc là chết !
Rất rõ ràng con Linh thú trước mắt này chọn con đường đầu tiên, phục tùng !
Cùng Triệu hoán sư ở thời đại này không giống nhau, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ
không dễ dàng cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, bởi vì một khi khế
ước thành lập, Triệu hoán sư cùng Linh thú sinh tử đã gắt gao liên hệ
cùng nhau.
Nếu Linh thú vận khí không tốt mà chết trận, Triệu hoán sư cơ bản chỉ có một con đường chết.
Buôn bán không có lời như vậy nàng chưa bao giờ làm !
Tay chậm rãi từ trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu dời đi, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, phần lớn da thịt đã bị hàn khí tổn thương, mà trên vết
thương máu chảy đầm đìa đó một khối hắc ngọc tĩnh lặng nằm.