“Đứa nhỏ ngốc, bảo vệ tính mạng của con mới là điều quan trọng nhất.” Nhã hoàng hậu nôn ra một búng máu, cầm thật chặt lấy tay của Hoàng Bắc Nguyệt: “Ngươi cũng biết, cho dù ta có đi ra ngoài cũng không sống được, để ta lại đây.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nàng không thích loại cảm giác này!
Người nàng muốn cứu, lại đang ở cạnh nàng chết đi, loại cảm giác này, nàng thấy rất khó chịu!
“Vừa nãy ngươi đấu với Mạnh Kì Thiên là dùng phù chú thuật?” Không muốn cùng nàng nói những lời không tốt như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liền hỏi sang chuyện khác.
Nhã hoàng hậu có chút vui mừng nở nụ cười: “Xem ra ngươi, ngươi quả nhiên là con của hắn”
Trong lòng giống bị cái gì đó gõ vào, tay của Hoàng Bắc Nguyệt run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn nhịn xuống sự xúc động nói: “Ngươi biết hắn?”
Nhã hoàng hậu gật đầu, nói: “Hắn là sư đệ của ta, từ nhỏ đã được một con thần thú nuôi lớn. . . . . . .” Nhã hoàng hậu cầm lấy tay nàng, đi không được nữa, bước chân kéo lê trên mặt đất.
Một tay của Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể giữ thật chặt lấy thắt lưng của bà, không để cho bà ngã xuống, nhưng mà Nhã hoàng hậu cũng không thể đi nổi nữa, dựa vào vách tường của mật đạo ngồi xuống.
“Ta có thể mang ngươi ra ngoài!” Hoàng Bắc Nguyệt từ trong nạp giới lấy ra rất nhiều thuốc chữa thương, đút cho bà ăn.
Nhã hoàng hậu đều lắc đầu từ chối, vui mừng cười: “Ta không giống sư đệ thông minh tuyệt đỉnh, năm đó sau khi sư phụ nhặt hắn về, đã nói hắn có tư chất trời sinh, chắc chắn là thiên tài ngàn năm có một. . . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . .”
Năm đó sau khi tiểu sư đệ bái sư vào cửa, sư phụ hết lòng yêu thương hắn, tự mình dạy hắn học tất cả các loại thuật pháp, tuyệt kĩ trong môn, toàn bộ truyền lại cho hắn.
Hắn học rất nhanh, những người khác một trăm năm cũng không đột phá được cảnh giới cao nhất, hắn chỉ cần mấy tháng đã có thể làm được, ở Hoả môn một năm, hắn từ một người cái gì cũng không hiểu, trở thành cao thủ duy nhất có thể cùng với sư phụ so chiêu.
Sư phụ rất vui mừng, đồng ý khi hơn trăm tuổi sẽ giao Hoả môn cho hắn, tiểu sư đệ tiếp nhập sư môn, liền mang theo đệ tử trên dưới phát dương quang đại.
#Ân: phát dương quang đại _ làm rạng rỡ, phát triển.
“Vấn Thiên, nếu con có thể kìm hãm lại tính ngang bướng của mình, sư phụ đối với con càng yên tâm hơn.” Sư phụ đã hơn hai trăm tuổi, vẫn còn nói với sư đệ như vậy.
Vấn Thiên_ là tên sư phụ đặt cho hắn, từ trước đến nay sư phụ vẫn luôn hài lòng và tự hào về hắn.
Vấn Thiên vốn không có tên, được thần thú nuôi lớn, quen sống hoang dã, không nói chuyện, cái gì cũng không hiểu, có lúc còn không mặc cả quần áo, cứ như vậy trần chuồng chạy khắp nơi trên núi.
Cũng may khi đó hắn chưa đến mười tuổi, nếu không nhiều sư tỉ sư muội như vậy, cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Dạy hắn nói chuyện, cho hắn mặc quần áo, sư phụ cũng phải mất tới thời gian một năm.
Lúc hắn vừa tới, mọi người đều gọi hắn là ‘đứa nhỏ hoang’, một vài sư huynh ghen tị vì hắn được sư phụ đối xử rất tốt, đều thừa cơ bắt nạt, trêu chọc hắn.
Vấn Thiên không hiểu chuyện, bị các sư huynh trêu chọc rất nhiều lần đi vào nơi nguy hiểm, có một lần nghiêm trọng nhất, là cướp sứ giả của Nam Dực quốc đang đến Bắc Diệu quốc.
Vị sứ giả kia chính là trưởng công chúa Huệ Văn.
Chuyện lần đó làm náo loạn rất lớn, Bắc Diệu quốc và Nam Dực quốc suýt chút nữa vì vậy mà khai chiến, lúc đó đang là thời loạn, các quốc gia có thể vì một chuyện nhỏ sẽ gây ra chiến tranh.
Sau này, trưởng công chúa Huệ Văn trở lại, giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, mới ngăn được đại hoạ.
Sau khi Vấn Thiên trở về, bị sư phụ phát hiện, liền phạt không cho hắn đi ra ngoài.
Sau đó Vấn Thiên cũng không dám náo loạn nữa.