Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 758: Chương 758: Đả Khai Hắc Ngọc (6)




Sau lần này Vấn Thiên không làm loạn nữa, bắt đầu từ đó, hắn không còn giống như lúc trước, nghiêm túc nghiên cứu, chịu khó học tập, mỗi ngày đều đọc kinh sử đến khuya, trời chưa sáng đã thức dậy luyện kiếm.

Hắn không chỉ tập võ, còn chạy đến thư phòng của sư phụ học chữ, từ trước tới nay hắn không muốn động vào sách vở, giờ biến thành như vậy sư phụ rất vui mừng, dạy hắn viết, giảng bài cho hắn, đứa nhỏ hoang dã ngày trước dần dần thay đổi.

Hắn từ từ lớn lên, tuy rằng tính cách vẫn cuồng ngạo không so đo tính toán, đàng hoàng cởi mở, nhưng hắn cũng thông thạo thơ văn lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, hơn nữa dung mạo tuấn mĩ, có không ít sư tỉ âm thầm thích hắn.

Nếu nói các sư huynh không ghen tị là không thể, đặc biệt sau khi đại sư huynh biết, thanh mai trúc mã của hắn là tiểu sư muội Giáng Tuyết cũng đem lòng yêu Vấn Thiên, hắn liền mang lòng ghen ghét, lúc nào cũng đối đầu với Vấn Thiên!

Nếu sư phụ không mất sớm, có lẽ còn có thể chỉ dạy Vấn Thiên thêm một chút, dù sao tuổi của hắn còn quá nhỏ, có nhiều chuyện hắn không thể nào tự mình gánh vác hết được.

Mùa đông năm đó, sư phụ luôn luôn khoẻ mạnh, lại đột ngột qua đời.

Sư phụ qua đời, chức vị trưởng môn liền biến thành miếng thịt to lớn khiến các mọi người tranh giành nhau.

Ngày trước sư phụ có nói, sau khi hơn trăm tuổi sẽ truyền ngôi vị cho Vấn Thiên, nhưng tuổi của hắn còn quá nhỏ, hơn nữa Đại sư huynh là người có dã tâm, độc ác, không từ thủ đoạn.

Bọn họ lừa Vấn Thiên gia nhập Tu La thành, mưu tính để người trong đó giết chết hắn, nhưng Vấn Thiên lại bình an vô sự quay trở về, đám người Đại sư huynh liền nói hắn là do Tu La thành phái tới, muốn chiếm bí kíp võ học của Hoả Môn.

Tính cách Vấn Thiên luôn ngay thẳng, làm sao có thể chịu đựng bị làm nhục, liền tự phế bỏ võ công, ôm tro cốt của sư phụ rồi ném hết những thứ của Hỏa Môn đi, sau đó trong trời băng tuyết lạnh lẽo rời khỏi.

Tuy rằng võ công bị phế, nhưng Đại sư huynh vẫn sợ thiên tài tuyệt thế sau này sẽ quay trở lại, sẽ đe doạ đến địa vị của hắn, nên phái người đuổi giết Vấn Thiên.

Nhưng Vấn Thiên này hoàn toàn biến mất, ở trong bão tuyết mù mịt, không ai biết hắn đã đi hướng nào.

Sắc mặt Nhã hoàng hậu từ từ trầm xuống, nhớ lại chuyện cũ, cái lúc còn là một tiểu cô nương ngây thơ, không suy nghĩ toan tính, sống dưới sự che trở của sư phụ.

Mà Tiểu sư muội Giáng Tuyết, **cầm nghệ xuất chúng, liền dạy Vấn Thiên đánh đàn.

Vấn Thiên là một thiên tài hiếm thấy, bất kể là võ thuật hay **cầm nghệ, hắn học liền hiểu, với hắn mà nói, chuyện đó dễ như ăn cơm.

#Ân : cầm nghệ _ kĩ thuật đánh đàn

Duy chỉ có đánh cờ, Vấn Thiên có chút chậm chạp, thường xuyên thua nàng ( Nhã hoàng hậu ), quả thật cũng không phải do hắn ngu dốt? Chỉ là nàng có chút gian trá mà thôi.

“Sư tỷ! Ngươi thích Vấn Thiên ca ca?” Một ngày, Giáng Tuyết sư muội đột nhiên chạy đến phòng của nàng, không đầu không cuối hỏi một câu như vậy.

Nàng lúc ấy còn nhỏ, cũng có chút tình cảm với Vấn Thiên, tuy rằng thân là sư tỷ, nhưng cũng khó tránh việc đối với sư đệ gần xấp xỉ tuổi mình sinh ra một chút cảm tình mơ hồ, ai bảo hắn suốt ngày cuốn lấy nàng đòi chơi cờ đây?

“Muội không nên nói bậy, để cho người khác nghe thấy không tốt.” Nàng lộ chút ngượng ngùng ngắn gọn nói.

Mắt của Giáng Tuyết lập tức đỏ bừng, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống, hít hít cái mũi ở trong phòng nàng khóc thút thít.

“Ta không muốn ! Ta thật sự không muốn! Tỷ thích Vấn Thiên ca ca, Vấn Thiên ca ca cũng thích tỷ! Ta phải làm sao bây giờ?”

Nàng kinh ngạc, vội Làm cho Giáng Tuyết không nói lung tung nữa, Vấn Thiên làm sao có thể thích nàng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.