“Ít nói nhảm!” Tay Mạnh Kì Thiên dùng sức, suýt chút nữa liền bóp nát cằm của Nhã hoàng hậu.
Dù đã gần cái chết, nhưng Nhã hoàng hậu vẫn có thể cảm thấy đau, tay khua lung tung nắm lấy quần áo của Mạnh Kì Thiên, miệng lẩm bẩm nói : “Đừng hòng! Không bao giờ!”
“Nếu không đem vật kia giao ra đây, bây giờ ta sẽ đi bắt Thập Nhất hoàng tử, một đao đâm chết hắn ở trước mặt ngươi!” Mạnh Kì Thiên dữ tợn nói.
Nhã hoàng hậu túm thật chặt lấy quần áo hắn, sức giãy dụa của người sắp chết là mạnh mẽ nhất, cổ áo Mạnh Kì Thiên đều bị nàng kéo mở tung, móng tay của nàng chút nữa đã cào ngực của hắn chảy máu!
“Thật sự không có đồ vật nào cả. Sau khi hắn giao ta đồ kia có nói, sau một tháng nếu hắn không quay lại lấy thì phá huỷ nó. Ta đã đem đốt đi rồi!”
Huỷ rồi?
Mạnh Kì Thiên tức giận tột độ, mất bao nhiêu công sức xông vào hoàng cung, nhưng lại không lấy được gì?
Tay của nữ nhân này còn đang nắm chặt quần áo của hắn càng làm hắn thêm tức giận, tay mạnh mẽ vung lên, liền đẩy Nhã hoàng hậu ra, nhưng y phục của hắn bị nàng túm cũng vì vậy mà rơi xuống.
Leng keng ——
Một tiếng giòn vang, của đồ vật nào đó rơi trên mặt đất, khiến vài giọt máu bắn lên.
Ánh mắt Nhã hoàng hậu mơ hồ nhìn theo hướng phát ra tiếng động, sức lực cạn kiệt, nàng gần như không thể nhìn thấy gì, mọi thứ đều không rõ ràng, nhưng nàng vẫn cố mở mắt!
Rốt cục, nàng nhìn được, thấy rất rõ ràng!
Đó là một cái vòng cổ bằng bạc, rất nhỏ, hoa văn trên đó được làm rất tinh tế và đẹp mắt, trên mặt có hình hai người lớn ôm một đứa nhỏ, vật này, nhìn qua cũng biết chắc chắn không thể từ một gia đình bình thường có được.
Ánh mắt Nhã hoàng hậu có chút u ám đột ngột sáng lên như ngọc, nàng lập tức vươn tay, muốn cần lấy chiếc vòng, nhưng có một bàn tay khác nhanh hơn, đen đồ vật kia nhặt lên.
Mạnh Kì Thiên dùng cổ tay áo lau thật sạch vết máu dính bên trên, động tác rất nhẹ nhàng, chiếc vòng trang sức này đã bị đứt, không thể tiếp tục đeo, hắn thật cẩn thận cất vào trong ngực.
“Vòng, vòng trường mệnh.” Giọng nói của Nhã hoàng hậu khàn khàn như tiếng khóc.
Mạnh Kì Thiên cúi đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng.
*********** Bắc Nguyệt Hoàng Triều **********
Thật vất vả mới có thể mang Phong Nhã Ngọc từ trong mật đạo ra ngoài, chỗ nàng đang đứng hiện lại là ngoài thành! Đủ thấy Bắc Diệu quốc làm đường hầm này mất bao nhiêu công sức, một khi quân phản loạn bao vây hoàng cung, người của hoàng thất có thể chạy theo mật đạo ra bên ngoài thành.
Vừa ra ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức bắn ra một viên đạn tín hiệu, thông báo cho người của Vũ Văn gia.
Cả đường đi Phong Nhã Ngọc không ngừng khóc lóc, thật giống như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, Hoàng Bắc Nguyệt không đủ sức lực để an ủi hắn, ở đây nơi nào cũng có người của Tu La thành, sợ vì tiếng khóc của hắn đứa kẻ địch tới, nàng liền một quyền đánh hắn bất tỉnh, ẩn núp ở trong một bụi cây, chờ người của Vũ Văn gia tộc đến.
Trong Lúc chờ đợi nàng lấy cây trâm hoa sen ra, để dưới ánh trăng, nhìn thật cẩn thận.
Từ thân cây liên hoa trâm này có một chút ánh sáng từ từ chảy đến đầu ngón tay nàng, ánh sáng rất nhỏ nếu không nhìn kĩ, cơ bản là không thể nhìn ra.
Trong lòng có chút vui mừng, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đem Vạn Thú Vô Cương từ trong nạp giới đưa ra, chuẩn bị đặt hai món đồ này ở gần nhau, xem sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cẩn thận một chút, nhỡ đâu có bẫy.” Giọng nói của Yểm dưới ánh trăng im lặng đột ngột vang lên, hình như hắn cũng có chút căng thẳng.
“Cha của ta chắc chắn sẽ không hại ta.” Giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt mang theo một chút đùa giỡn, thật ra trong lòng nàng cũng căng thẳng không khác gì Yểm.