Phù nguyên bị lấy đi, đây là cơ hội duy nhất của nàng có thể thay đổi mọi chuyện. . . . . .
“Nhớ lúc ở trong ngục huyền băng, ở xung quanh cơ thể của chính mình mà hắn còn thiết lập nhiều bẫy rập như vậy, đủ thấy tuy rằng hắn là đứa nhỏ hoang dã, nhưng lớn lên tâm tư rất tỉ mỉ, cẩn thận.” Yểm nhắc nhở nàng, hắn biết Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắn có nghĩ tới những chuyện này, nhưng vẫn muốn nói để cho nàng cẩn thận một chút.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng không dám khinh thường, Vạn Thú Vô Cương và cây trâm này, là bảo vật mà Tu La thành cùng Quang Diệu điện đều muốn tranh đoạt, người kia chắc chắn đã nghĩ tới chuyện này, với tính cách của hắn, chắc chắn đã tính toán chu toàn tất cả mọi thứ rồi.
Nếu như có bị người của Tu La thành hoặc Quang Diệu điện lấy được, cũng sẽ có thứ chờ bọn họ!
Một tay Hoàng Bắc Nguyệt cầm Vạn Thú Vô Cương, tay còn lại cầm trâm hoa sen, hai bảo vật này còn chưa tiếp xúc với nhau, khí ở bên trên đã muốn dung hợp lại một chỗ.
So với ánh sáng trắng nhẹ nhàng ở trên trâm hoa sen bạch ngọc, khí màu đen trên bề mặt của Vạn Thú Vô Cương mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhanh chóng cuộn qua, đem cây trâm kia bao bọc bên trong, hoà hợp gắn bó, không thể tách rời.
Lúc nàng muốn tiến thêm một bước đi vào thăm dò hai loại khí này, bỗng nhiên từ Vạn Thú Vô Cương truyền đến một lực rất mạnh đánh ra, chạy theo kinh mạch của nàng hướng thẳng đến lục phủ ngũ tạng!
Cũng may nàng có chuẩn bị trước, lập tức đem Vạn Thú Vô Cương cất vào trong nạp giới, hít một hơi thật sâu, xem ra, quả nhiên người này đã thiết kế một cơ quan rất mạnh!
“Nguy hiểm thật.” Nàng và Yểm ở trong hắc tuỷ cấm lao cùng nhau thì thầm hô nhỏ một tiếng.
Đúng lúc Phong Nhã Ngọc bị đánh ngất đang nằm bên cạnh kêu nhỏ một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt lại cảm thấy đau đầu, trong lòng thầm tính sẽ đem hắn đánh ngất thêm lần nữa.
Ngay lúc đó, nàng nghe thấy ba tiếng chim đỗ quyên quen thuộc, yên lặng trong chốc lát, lại vang lên ba tiếng kêu, sau đó là một tiếng vang dài.
Người của Vũ Văn gia tộc đến, đây chính là tín hiệu của bọn họ!
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đáp trả hai tiếng dài ba tiếng ngắn y như những tiếng kêu kia, trên trời lập tức xuất hiện mấy con linh thú bay, từ từ đáp xuống gần chỗ bọn họ.
Vũ Văn Địch dẫn đầu đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt cũng kéo Phong Nhã Ngọc ra ngoài, đeo mặt nạ quỷ lại, nàng không muốn để người trong Vũ Văn gia tộc biết được thân phận của nàng.
“Nguyệt Dạ các hạ!” Vũ Văn Chiến quá đỗi vui mừng chạy tới, thấy Phong Nhã Ngọc lập tức quỳ xuống, nói: “Tham kiến Thập Nhất hoàng tử! Điện hạ không xảy ra chuyện gì thật tốt!”
Phong Nhã Ngọc vừa ở tỉnh lại, có chút mơ hồ nhìn mấy người trước mắt một lúc lâu, sau đó mới nhớ lại chuyện đã xảy ra, mắt lập tức đỏ lên, nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu…”
“Aiz…” Vũ Văn Chiến thở dài một tiếng, hắn cũng đoán được một chút chuyện đã xảy ra, tay nắm thật chặt: “Điện hạ, ở núi xanh không sợ không có củi đốt, trên người ngài còn có trọng trách quan trọng”
“Ta muốn đi tìm hoàng huynh! Phải hỏi cho thật rõ ràng, vì sao lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?” Phong Nhã ngọc không để ý đến mọi người xung quanh đang ngăn cản, muốn đi về phía Tề Vương phủ tìm Phong Liên Dực.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, một tiểu tử chưa trưởng thành, đến lúc này rồi mà vẫn chưa nhìn nhận ra sự việc, cũng không thể nói hắn ngu ngốc, chỉ là còn quá khờ dại.
Nàng xoa xoa nắm tay của chính mình, sau đó nhanh chóng bước lên, tóm lấy vai của Phong Nhã Ngọc xoay người hắn lại, rồi đấm một cái thẳng mặt hắn!
Phong Nhã Ngọc được nuông chiều từ bé, bị nàng đấm liền ngã lăn ra đất, máu mũi chảy ra.