Mọi người trong Vũ Văn gia đều ngây ngốc, Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt căm hận trừng nàng!
Vẫn chưa đủ sao?
Hoàng Bắc Nguyệt lườm một cái, bóng dáng lại như một tia chớp xông lên, đánh liên tục cho đến khi hắn khóc lóc thảm thiết, muốn trốn cũng không thoát được!
Từ trước đến nay nàng ra tay đều không biết hai chữ ‘lưu tình’, không vì hắn là hoàng tử mà nhẹ nhàng với hắn, liền biến hắn thành đầu heo!
Vũ Văn gia và những người quan trọng đi theo bị doạ tới ngây người, trong suy nghĩ của họ không ai dám phạm thượng như vậy, nếu đối với người trong hoàng thất làm vậy, là người không hiểu lễ nghĩa!
Nhưng mà, có một số lúc đặc biệt, bọn họ tuy sợ, nhưng trong lòng cũng vẫn lẳng lặng đồng ý, cho nên đều đứng ở một bên xem, chờ nàng đánh thoả mắt một chút, mới tiến tới ngăn cản.
Phong Nhã Ngọc sống tới tuổi này chưa từng bị đánh cho thê thảm tới mức vậy, tay của Hoàng Bắc Nguyệt dưới ánh trăng lại mạnh và độc ác, hắn muốn ngăn cản cũng không được đừng nói đến trốn!
Thân là nam tử hán, bị đánh mấy cái có là gì, nhưng nếu người đánh là Hoàng Bắc Nguyệt, thì mới biết chuyện đó khủng bố như thế nào!
Từ thân thể tới tâm lý, đều sợ hãi tới mức cực điểm!
“Ta liều mạng cứu ngươi ra, là cho ngươi đi chịu chết sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía hắn, vẻ mặt hung ác dữ tợn, khiến cho thiếu niên kia sợ tới mức phải trốn sau lưng Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch có vài phần lúng túng nói: “Nguyệt Dạ các hạ xin bớt giận, tuổi Thập Nhất hoàng tử còn nhỏ”
“Nhỏ? Vũ Văn Địch, khi ngươi bằng tuổi hắn thì ngươi đang làm gì?”
Đương nhiên là ở Nam Dực quốc bảo vệ Dực vương tử, nhưng sợ làm Thập Nhất hoàng tử mất thể diện, nên Vũ Văn Địch cũng không nói ra miệng, chỉ nói: “Thân phận khác biệt, không thể so sánh cùng.”
Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường hừ’ một tiếng, lòng tự tôn của Phong Nhã Ngọc lập tức đứng lên, hắn bỗng nhiên từ sau lưng của Vũ Văn Địch nhảy ra, lớn tiếng nói: “Ta cũng có thể một mình làm được việc, mang binh giết giặc, chỉ cần cho ta mười vạn binh mã”
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quét qua hắn một lần nữa, nhìn hắn tay quay quay một chút, Phong Nhã Ngọc lập tức ngậm miệng.
“Lỗ mãng, ngu xuẩn, quả nhiên vẫn muốn chết!” Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thừng nói.
Phong Nhã Ngọc không sợ chết hỏi: “Vậy ngươi nói, bây giờ ta phải làm sao? Ta phải báo thù cho mẫu hậu! Ta muốn đi hỏi hoàng huynh thật rõ ràng!”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết bây giờ hắn đang xúc động, trong một đêm mất đi mẫu hậu lẫn người thân, nàng cũng hiểu cảm giác này, liền nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, không nắm chắc phần thắng, thì nên nhẫn nhịn!”
“Điện hạ, tình hình hiện tại rất hỗn loạn, ngươi nên nhịn một chút, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.” Vũ Văn Chiến cũng nói .
Phong Nhã Ngọc không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm thế kia, Hoàng Bắc Nguyệt biết là hắn đã hiểu. Đứa nhỏ này cũng coi như có tố chất, ít nhất, hắn có thể bình tĩnh lại được, nếu đổi lại là nàng, thấy cha mẹ của mình bị giết, nàng có phải liều cái mạng nhỏ cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Giải quyết xong chuyện của Phong Nhã Ngọc, Hoàng Bắc Nguyệt liền hỏi: “Trong hoàng cung thế nào rồi?”
Người của Quang Diệu điện lại dám ở trong hoàng cung của Bắc Diệu quốc gây rối lớn như vậy, chắc chắn những cao thủ của Tu La thành sẽ xuất hiện, không biết hai bên đấu thế nào?
Vũ Văn Địch lập tức nói: “Không ngờ được Hồng Liên lại ở trong cung, lần này nàng ta gây ra động tĩnh rất lớn, cao thủ của Tu La thành bao vây đánh cho nàng bị trọng thương, cũng may Mặc Liên xuất hiện đúng lúc, nếu không, lần này Quang Diệu điện sẽ tổn thất nặng!”
Hồng Liên không chết, cũng tốt, nàng vẫn muốn tự tay giết Hồng Liên , làm sao có thể để nàng ta chết dễ dàng như vậy được?