Mặc Liên là loại người trông thì đơn thuần, nhưng kỳ thực lại là người không thể nhìn thấu.
“Mặc Liên, chúng ta đi ăn vằn thắn có được không? Ngươi thích vằn thắn lắm mà!” Hồng Liên thấy hắn không vui liền nói.
Mặc Liên khẽ nhíu mày, nói: “Không muốn!”
Nói xong liền tự mình bước nhanh tiến lên, không ngó ngàng bất cứ người nào nữa.
“Này, ngươi đừng cứ chạy một mình nữa,
ngày nào ta cũng tìm ngươi mệt lắm!” Hồng Liên bĩu môi hô lên, nhưng Mặc Liên không hề đứng lại, khiến nàng càng thêm tức giận!
“Ngươi cứ làm quen đi, hắn vốn đã ghét đi chung với ngươi.” Mạnh Kỳ Thiên cười rộ lên.
“Ngươi câm miệng! Ai nói hắn ghét ta?
Hắn mới không ghét ta!” Hồng Liên hung dữ trừng hắn một cái, tự mình
bước nhanh đuổi theo Mặc Liên.
Mạnh Kỳ Thiên cười lắc lắc đầu, chậm
rãi tiến lên mấy bước, không nhịn được quay đầu liếc cái người đeo mặt
nạ quỷ phía sau một cái.
Kỳ lạ, vì sao từ trên thân một người
cảm giác được nguyên khí của hai loại thuộc tính đây? Chẳng lẽ nàng ta
thật sự là thiên tài giống như Mặc Liên?
Nếu như phải, người như thế nếu không thể trở thành người của Quang Diệu Điện, vậy thì phải… thủ tiêu!
“Nguyệt Dạ các hạ, lần này đa tạ
ngươi.” Lạc Lạc vô cùng cảm kích nói, thực lực của hắn không bằng Hồng
Liên, hắn biết điều đó, vừa rồi có chút xung động, hắn trước sau vẫn
chưa đủ chín chắn.
“Không cần cảm tạ.” Hoàng Bắc Nguyệt
nhìn hắn một cái, nói: “Có thể nhịn thì nhịn, nếu không thể nhịn, thì dù phải chơi đểu cũng không được để mình chịu thiệt.”
Lạc Lạc ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười ha ha: “Nguyệt Dạ các hạ nói thật hay!”
“Đi đêm nhiều sẽ không sợ gặp quỷ nữa.” Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý cười cười, “Trời không còn sớm nữa, Lạc Lạc thiếu gia trở về đi.”
“Đang chuẩn bị về đây, ra ngoài mua đồ cho Anh Dạ, lá ngọc cành vàng mà, đi đến đâu cũng được chiều chuộng.”
“Nàng là công chúa, lại còn là con gái, ngươi hãy bao dung một chút.”
Nụ cười trên mặt Lạc Lạc chậm rãi tắt
đi, có chút ngây thơ nói: “Dọc đường Anh Dạ không thích ngươi, không ngờ ngươi còn quan tâm nàng như thế, ha ha.”
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ ho một tiếng, nói: “Dọc đường đi tới được các ngươi chiếu cố, là điều nên làm thôi.”
“Nguyệt Dạ các hạ là lần đầu tiên đến Huy kinh đi, có cái gì bất tiện, thì cứ đến tìm ta.” Lạc Lạc nhiệt tình nói.
“Thật ra có một chuyện, muốn nghe ngóng một chút.”
“Chuyện gì?”
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Nghe nói liên
minh lần này có không ít đại nhân vật đến, quốc sư của Tây Nhung quốc,
đại tướng quân của Đông Ly quốc…”
“Đại tướng quân Đông Ly quốc Ngụy Võ
Thần có thể sẽ không đến rồi, hôm nay sứ thần Đông Ly quốc đến, nói Đông Ly quốc không tham gia hành động tiêu diệt Tu La thành lần này.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, Đông Ly quốc không tham gia? Cuộc hành động lớn như thế, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp
cho dù là một số tiểu quốc gia cũng đã phái người đến, Đông Ly quốc
không tham gia, sẽ bị người người chỉ trích quở mắng, bọn họ cũng không
quan tâm sao?
“Thì ra như thế, vậy không quấy rầy Lạc Lạc thiếu gia nữa, chúng ta phải mau chóng xuất thành, nếu không cửa thành sẽ đóng mất.”
“Hẹn gặp lại ở thi đấu lôi đài!” Lạc Lạc vẫy vẫy tay, cũng mang theo người rời khỏi.
************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều ************h chạy ra ngoài.
hông hiểu, hắn làm sao đột nhiên mất hứng rồi?
người
Thi đấu lôi đài hai ngày sau, Hoàng Bắc Nguyệt đưa ba người lên danh sách, Cát Khắc, A Tát Lôi, A Lệ Nhã, nàng
làm đoàn trưởng, mang theo mười hai người còn lại xem chiến ở chỗ ngồi
phía dưới.
Lôi đài tổng cộng chia làm ba khu,
người tham gia thi đấu của mỗi đoàn sẽ được đánh số, sau đó rút thăm sắp xếp thứ tự đối chiến.