Có lúc xui xẻo gặp phải đối thủ là cao thủ của đoàn lính đánh thuê lớn, người bình thường sẽ trực tiếp bỏ cuộc.
Hoàng Bắc Nguyệt rất có lòng tin đối
với thực lực của Cát Khắc và A Tát Lôi, Cát Khắc thì không cần nói, lúc
đó từng giao thủ với nàng, triệu hoán sư bát tinh, huyết thống của tộc
Hách Na Lạp, tốc độ trưởng thành của bọn họ nhanh hơn người bình thường
rất nhiều!
Chỉ cần không gặp phải siêu cấp cao thủ quá mạnh, Cát Khắc sẽ không thua.
Mà bằng vào tốc độ của A Tát Lôi, cho dù gặp phải cao thủ cao hơn hắn một hai cấp, cũng không có gì phải lo.
Trái lại là A Lệ Nhã… Sau khi có kết quả rút thăm, Hoàng Bắc Nguyệt liền lặng đi một chút, thầm nói thật là xúi quẩy!
Người đối chiến với A Lệ Nhã lại có thể là thiếu cung chủ của Thánh Huyết Cung kia, đồ đệ của Thiên Đại Mê Ly
quốc sư Tây Nhung quốc, Thiên Đại Đông Nhi!
Cái người đó mặc dù chưa từng biểu lộ
thực lực, nhưng là người có thể khiến quốc sư nhận làm đệ tử, thực lực
có thể kém được chỗ nào?
Hơn nữa người đó cũng khá quỷ dị, khí tức trên người không giống người bình thường, tuyệt đối là một cao thủ!
A Lệ Nhã biết kết quả, cũng sợ đến lạnh run, rúc ở bên cạnh A Tát Lôi, nhỏ giọng nói: “Vương, ta, ta cảm thấy
cái người kia thật đáng sợ…”
Thiên Đại Đông Nhi đứng ở bên kia, chờ
đợi khai chiến, khoanh hai tay, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm
vào bên này, hình như là đang đánh giá đối thủ.
Loại tình huống này rất thường thấy, trước khi giao chiến, đều sẽ quan sát thật kỹ đối thủ một phen.
Nhìn thấy phản ứng của A Lệ Nhã, Thiên Đại Đông Nhi hình như vô cùng thất vọng, rời tầm mắt đi, nhìn sang Hoàng Bắc Nguyệt.
Người mặt quỷ… Trông dáng vẻ, nàng có hứng với người mặt quỷ này hơn!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng lạnh lùng liếc
Thiên Đại Đông Nhi một cái, quả nhiên có phong phạm của cao thủ, căn bản không phải người A Lệ Nhã có thể đối phó.
Nhưng kết quả rút thăm đã định, nếu bỏ
cuộc, ảnh hưởng sau đó đối với A Lệ Nhã quá lớn, nói không chừng sẽ đánh vỡ tự tin mà nàng khó khăn lắm mới dựng lên được, sau này nếu nhìn thấy Thiên Đại Đông Nhi, sẽ theo phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt nói:
“A Lệ Nhã, đi lên đánh, ta không cho ngươi bỏ cuộc, cho dù thắng không
được, bị đánh thành trọng thương, ngươi cũng phải đánh! Hơn nữa tuyệt
đối không cho khóc!”
“Vương?” A Tát Lôi có chút giật mình,
hắn hiểu rõ em gái của mình nhất, từ nhỏ đã nhu nhược như thế, lần đầu
tiên đi ra đã gặp phải đối thủ mạnh như vậy, nếu đi lên đánh, căn bản là thắng không nổi!
Chiến đấu không thể thắng, vì sao còn phải đi lên đây?
Cát Khắc vươn một tay ra, ấn ở trên vai A Tát Lôi, thấp giọng nói: “Đây chỉ là thi đấu mà thôi, nếu sợ hãi, thì khi gặp phải cường địch thật sự phải làm sao đây? A Tát Lôi, ngươi có
thể hiểu dụng ý của vương không?”
A Tát Lôi gật đầu, mặc dù hiểu, nhưng mà…
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên nói: “Bắt đầu rồi, đi lên đi!”
Trên lôi đài bên bọn họ, giám khảo là
Thiên Đại Mê Ly quốc sư Tây Nhung quốc, còn có tộc trưởng Vũ Văn Chiến
của gia tộc Vũ Văn ở Bắc Diệu quốc!
Khi Thiên Đại Đông Nhi bịt mặt cùng
đứng trên lôi đài với A Lệ Nhã non trẻ, Thiên Đại Mê Ly hơi nâng đầu,
nàng chải búi tóc rất cao, trên búi tóc có một cái trang sức hình trăng
lưỡi liềm, từ phía trên buông xuống một lớp sa mỏng, che chắn khuôn mặt
của nàng.
Diện mạo mông lung thấp thoáng, hẳn là
một nữ tử vô cùng tuyệt sắc, khí tức rất lạnh, vô cùng có uy nghiêm,
nhìn sơ đã biết là nữ nhân tay nắm đại quyền!
Nhìn thấy A Lệ Nhã, hình như không có
bao nhiêu hứng thú, nhẹ nhàng lắc đầu với Thiên Đại Đông Nhi, Thiên Đại
Đông Nhi hiểu ý, chậm rãi từ trong lòng bàn tay rút ra một thanh trường
kiếm màu đất, đồng thời, một con Cự Tê Giác Long trên người có giáp
chiến vô cùng cứng rắn xuất hiện ở phía sau nàng!