“Sau này sao? Sau này thì ta không còn hứng thú nữa.” Hoàng Bắc Nguyệt đá nhẹ tiểu Hoàng Kim
Thánh Hổ: “Còn không mau đi đi, thật là không có tiền đồ mà!” (tỷ nỡ
lòng nào đá tiểu Hổ, huhu TT^TT)
Thân thể tròn tròn những
thịt là thịt của tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ bị nàng đá một phát lập tức lăn tròn trên đất, lăn mấy vòng xong nó lại ngồi dậy, ngây ngô hướng nàng
chạy đến, bộ dáng trung thành vẫy vẫy đuôi.(trời ơi, tiểu Hổ, nhóc có
cần dễ thương như vậy không hả
Hoàng Bắc Nguyệt
khinh bỉ nhìn hắn: “Này này, ngươi đến cùng có phải là Thánh Hổ hay
không vậy? Sao ta nhìn thế nào cũng giống chó thế?”
Tiểu
Hoàng Kim Thánh Hổ “ư ử” một tiếng, thân thể tròn trịa trong nháy mắt
xìu xuống, tựa như vừa rồi đã chịu phải đả kích không nhỏ.
Phong Liên Dực an ủi sờ sờ cái đầu nhỏ của nó. Máu mũi của hắn cũng đã
ngừng chảy, sau khi dùng khăn tay lau lại thì trên mũi chỉ còn lưu lại
một vết xanh tím, chỉ là, cái vết này đã đem vẻ đẹp tuyệt sắc của hắn
kéo xuống một bậc
.
“Hoàng Bắc Nguyệt, giấc mộng lúc nãy,
ngươi đã trải qua chuyện gì vậy?” Phong Liên Dực cúi đầu nhìn tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, đột nhiên hỏi.
Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt
lập tức tràn ngập sát khí âm lãnh khủng bố, ngay cả Phong Liên Dực đang
cúi đầu cũng có thể cảm giác được. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng: “Quá khứ làm ngươi thống khổ như vậy, ta thật hi vọng ngươi có thể quên đi.”
Hắn đang quan tâm nàng, không phải đang giả bộ, hắn thật lòng.
“Chuyện của người khác ngươi đừng có quản tới.” Giọng nàng vẫn lạnh như băng, cũng không phải nàng không cảm kích hắn, chỉ là, những việc liên
quan tới quá khứ chính là những việc nàng không muốn đề cập tới nhất.
Tình thân, nó luôn là chỗ mềm yếu nhất trong lòng của nàng.
Bởi vì từ nhỏ đã mất đi tình thân nên nàng vô cùng khát vọng nó, nhưng
càng khát vọng, nàng lại càng không thể chiếm được nó.
Nhìn thấy Tiêu Viễn Trình đối xử tệ bạc đủ điều với Hoàng Bắc Nguyệt,
lấy tính cách lạnh lùng của nàng vốn sẽ không hỏi đến, nàng không quan
tâm đến những chuyện đó, nhưng mà thân là cha, làm sao hắn có thể làm
chuyện độc ác như vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, nàng hận nhất là loại
người bại hoại luân thường, đạo đức tiêu vong giống như súc sinh!
Tiêu Viễn Trình hắn đã vũ nhục hai chữ “phụ thân” này!
Nàng ôm lấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, đang chuẩn bị rời đi thì tiểu Chức Mộng Thú vốn đang ở trong túi xách lại vươn cái đầu ra, kêu “chi chi”
một tiếng, kéo kéo y phục của nàng, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng.
“Sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn con vật nhỏ này, lại nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, sắc mặt nàng thoáng cái trầm xuống.
Chức Mộng Thú nhãn tình sợ hãi, giơ ngón tay út ngắn ngủn lên chỉ về một phía, đôi mắt to long lanh.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn theo hướng tay nó, chỉ thấy trong vùng rừng rậm u ám, dưới ánh sáng chập chờn của đám Phù Quang, vài đầu Chức Mộng Thú
hơi lớn đang lấp ló nhìn sang đây.
Khóe miệng nàng hơi
nhếch lên, đây hẳn là người nhà của nó rồi! Tới đây làm gì đây? Trả thù
sao? Muốn đem đứa nhỏ này trở về? Hừ, nghĩ hay lắm!
Đồ đã rơi vào tay nàng lại còn muốn trở về sao?
Hoàng Bắc Nguyệt dùng tay túm lấy cọng hành màu xanh (chắc là một cái
chỏm/sợi màu xanh, bản tiếng trung ghi hành nên thôi ta cứ ghi hành)
trên đầu Chức Mộng Thú, nhấc hắn lên vung vẩy trên không trung hai cái.
Chức Mộng Thú sợ đến mức kêu “chi chi nha nha”, hai cái tay nhỏ xíu vội
vàng ôm lấy cánh hoa của mình, run lẩy bẩy, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hết sức đáng thương.
Hoàng Bắc Nguyệt dùng ngón tay cái chỉ chỉ mình, nói: “Nó là của ta.”
Đám Chức Mộng Thú ẩn núp trong rừng cây thấy hành động này của nàng
cũng sợ đến mức run lập cập, bọn chúng kéo kéo cánh hoa nhỏ, vẻ mặt đáng thương cầu xin nàng.
“Bọn chúng chỉ muốn chào tạm biệt
hắn một chút mà thôi.” Phong Liên Dực thấy hành động vừa cường thế lại
vừa ngây thơ của nàng, lại nhìn qua đám Chức Mộng Thú sợ đến sắp khóc
kia, đành phải lên tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt hoài nghi liếc hắn một cái.
Phong Liên Dực nói: “Bọn họ muốn ngươi giơ cao đánh khẽ. Hài tử của bọn họ đã rơi vào tay ngươi, vậy cứ để nó đi theo ngươi ra ngoài rèn luyện. Bọn chúng hi vọng nó có thể trưởng thành hơn.”