Thì ra Chức Mộng Thú
cũng không phải là không có linh trí (đại khái là trí thông minh), bọn
chúng chỉ hơi khác với Linh thú bình thường, bởi vậy việc giao lưu với
bọn chúng tương đối khó khăn.
Nhìn thấy dáng vẻ mong đợi
của bọn chúng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đại phát thiện tâm, nhưng nàng là
người thù dai, Chức Mộng Thú làm cho nàng thống khổ như vậy, nàng đương
nhiên sẽ không để nó dễ chịu rồi.
Nàng ngoắc ngoắc tay bảo tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, lại đem Chức Mộng Thú cho nó ngậm trong miệng, dặn dò nó: “Trông chừng nó cho tốt, đừng để nó chạy trốn biết
không?”
Được Hoàng Bắc Nguyệt ủy thác trọng trách quan
trọng, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ cảm thấy vô cùng quang vinh. Nó hưng phấn gật gật đầu, sau đó vừa chảy nước miếng vừa vui sướng chạy tới chỗ đám
Chức Mộng Thú kia.
Tiểu Chức Mộng Thú đáng thương toàn
thân ướt đẫm nước miếng, run lẩy bẩy. Mỗi lần hàm răng của Hoàng Kim
Thánh Hổ hơi run lên, đám Chức Mộng Thú liền vội tới mức đứng ngồi không yên, “chi chi nha nha” không ngừng.
Tiểu Hoàng Kim Thánh
Hổ mở miệng ra, đem Chức Mộng Thú ném xuống đất. Chức Mộng Thú lăn một
vòng trên mặt đất, vừa ngồi dậy đã lập tức chạy tới bên cạnh cha mẹ
mình, cụp mắt gạt lệ tố khổ.
Chức Mộng Thú ma ma (CMT mẹ,
nhưng ta thấy để ma ma đáng yêu hơn) chua xót, cầm lấy cánh hoa của bản
thân lau nước mắt. Nó sờ sờ đầu của tiểu Chức Mộng Thú, “chi chi nha
nha” một hồi, sau đó đem một cái túi nhỏ đeo lên cổ cho tiểu Chức Mộng
Thú.
Tiểu Chức Mộng Thú lập tức há mồm khóc lớn, bộ dáng tràn ngập ủy khuất!
Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau nhìn, tuy rằng nàng không hiểu những lời
bọn nó nói, nhưng nàng có thể suy đoán được, tiểu Chức Mộng Thú khẳng
định đang kháng nghị với cha mẹ của nó, xin bọn họ đừng giao nó cho một
chủ nhân hung ác như nàng.
Chức Mộng Thú ma ma và Chức
Mộng Thú ba ba đều chảy nước mắt, một đám tiểu Chức Mộng Thú khác cũng ở bên cạnh khóc lớn, thanh âm cãi nhau “chi chi nha nha” kia thật sự làm
người khác bực bội!
“Xong chưa!” Hoàng Bắc Nguyệt hô một tiếng, tiểu Chức Mộng Thú vừa nghe đã sợ đến mức muốn chạy trốn.
Chức Mộng Thú ma ma hướng tới nàng “chi chi nha nha” nói gì đó, Hoàng
Bắc Nguyệt không hiểu, chỉ đành nhìn về phía Phong Liên Dực. Phong Liên
Dực thấy vậy cười nói: “Nó nói đây là hài tử nhỏ nhất của nó, rất ngốc,
hi vọng ngươi có thể đối xử với con nó tốt một chút, đừng để cho Linh
thú bên ngoài khi dễ nó.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, mặc
dù bên ngoài nàng tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng trong lòng vẫn thoáng xúc
động. Hài tử phải rời bỏ cha mẹ, cha mẹ của nó chắc hẳn sẽ rất nhớ nó a.
Nó còn là đứa nhỏ nhất, hơn nữa cũng là đứa ăn nói vụng về nhất.
“Nếu nó nghe lời, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Chức Mộng Thú ma ma nghe vậy liền vỗ vỗ đầu tiểu Chức Mộng Thú, lại
“chi chi nha nha” dặn dò nó một phen, Chức Mộng Thú ba ba cũng “chi chi
nha nha” một hồi, sau đó mới phất phất tay, ra hiệu cho tiểu Chức Mộng
Thú đi đi.
Tiểu Chức Mộng Thú ôm cái túi nhỏ, nước mắt
tràn mi, sau khi “chi chi nha nha” mấy tiếng, nó mới lưu luyến xoay
người, vừa vặn trông thấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ khổng lồ đang đứng đó, nó bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghịch ngợm há miệng ra, làm bộ muốn đem hắn ngậm vào. Tiểu Chức
Mộng Thú “chi nha” hét thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cái túi nhỏ liều
mạng dùng mấy cái chân ngắn ngủn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt lao
nhanh tới.
Thân hình tròn vo, cánh hoa nhỏ cứ mở ra khép
lại, tiếng kêu “chi nha” quái dị, nước mắt bay bay về phía sau. Nhìn từ
xa, nó giống như một quả cầu len đang lăn tròn vậy.
Dáng
vẻ hài hước kia lập tức khiến cho tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ hưng phấn, nó
hình như thật sự cho rằng tiểu Chức Mộng Thú là một quả cầu len đang lăn tròn, hào hứng đuổi theo.
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở phía
sau há miệng, nhiệt khí tản ra làm cho tiểu Chức Mộng Thú sợ gần chết,
“chi nha” một tiếng, rốt cục chạy đến bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, nó
cuống quít ôm chân của nàng cầu cứu.