Hoàng Bắc Nguyệt giơ Tuyết Ảnh chiến
đao lên ngăn những mảnh băng vỡ kia, sau đó cau mày, dìu Phong Liên Dực
ngồi ở một bên, nói: “Chờ ta một chút.”
Nàng xoay người đi ra ngoài, tóc đỏ như lửa trong hỏa quang chiếu rọi cũng không chút nào kém sắc, rực rỡ chói mắt!
Thu hồi Tuyết Ảnh chiến đao, nàng vừa
đi, hai tay vừa tạo phù ấn, phù ấn phức tạp trong tay nàng giống như
được tạo thành thuần thục như mây trôi nước chảy, rất nhanh phóng ra,
từng văn tự phù chú hóa thành thực chất ở đầu ngón tay của nàng vũ động!
Cùng lúc đó, hỏa diễm của cự xà phun ra, tám thân rắn cùng nhau dũng mãnh tiến ra, phía sau Huyền Xà Âm Hậu sắc mặt dữ tợn!
“Hại Dực của ta bị thương! Hại hắn rời
khỏi ra ,tiện nhân nhà ngươi vì sao phải cản trở ta?” Huyền Xà Âm Hậu
nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Vẻ mặt của Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm, chuyên tâm điều động phù ấn trong tay, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ.
Hỏa quang chiếu rọi, mặt nàng diễm lệ vô cùng.
Hỏa quang mạnh liệt, nàng khí phách mím môi, trong trẻo nhưng lạnh lùng trong mắt ảnh ngược thiêu đốt lửa cháy tới! Sau lưng Huyền Xà Âm Hậu một con rắn
đảo qua, một thân thể thiếu nữ mềm mại ngã xuống, đuôi hồ ly quét trên
mặt đất, trên người nàng mang theo máu tươi đầm đìa.
“Tiểu tiện nhân! Dám theo người ngoài mà phản bội ta!”
Phong Liên Dực đứng lên, nhìn thiếu nữ nằm trên mặt đất, nhíu mày: “A Ly!”
“Vương, xin lỗi… .” A Ly đỏ mắt nói, khóe miệng tuôn ra máu tươi.
“Dực, rời xa nữ nhân kia, ta sẽ bỏ qua
cho A Ly, nếu không, ta sẽ ném nàng ta vào Địa ngục làm tế phẩm!” Huyền
Xà Âm Hậu âm lãnh cười rộ lên.
Nàng biết A Ly thích Phong Liên Dực, chính là bởi vì thích mới bị cắn nuốt, biến thành nửa người nửa thú.
Mà đứa con ruột này của nàng sống ở thế giới bên ngoài nhiều năm, dính nhân khí, có cảm tình, đối với những
tiểu nha đầu đều dễ mềm lòng
Phong Liên Dực nhíu mày nhìn nàng, uy hiếp?
Kỳ thật tim của hắn so với bất luận kẻ
nào cũng lạnh lùng hơn, chỉ là Âm Hậu chưa từng biết điều này, tưởng
rằng suy nghĩ của hắn mềm yếu thiện lương như nhân loại bình thường,
nhưng trên thực tế, khi hắn tàn nhẫn thì so với ai cũng tàn nhẫn hơn!
A Ly, trung thành và tận tâm với hắn,
không tiếc sinh mạng mình, hắn không nỡ để nàng phải xuống Địa ngục làm
tế phẩm, nhưng chỉ cần liên lụy đến Hoàng Bắc Nguyệt, ngay cả tính mạng
của mình hắn cũng có thể bỏ qua,tính mạng nha đầu kia tính cái gì?
Trong mắt hiện lên chút ánh sáng lãnh
khốc, A Ly ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ sưng chảy ra nước mắt, thì
thào nói: “Vì vương, ta nguyện làm tế phẩm?”
Huyền Xà Âm Hậu sắc mặt điên cuồng: “Dực, ngươi làm cho ta rất thất vọng!”
“Thất vọng, đến phiên ngươi nói sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, mang theo vài phần cuồng ngạo.
Huyền Xà Âm Hậu giật mình một cái, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhìn thấy nàng màu tóc đỏ rực chói mắt, càng thêm phẫn nộ!
“Ngươi có tư cách gì nói chuyện với bổn hậu?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Nam nhân của ta, cho dù ngươi là mẫu thân của hắn, ta cũng không nhượng bộ ngươi!”
Lời nói này rất bá đạo!
Phong Liên Dực cũng nhịn không được cười rộ lên, con ngươi màu tím lúc nào cũng lạnh như băng nhưng bây giờ bỗng thay đổi.
“Ngươi ——” Huyền Xà Âm Hậu phẫn nộ
trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại nhìn thấy cái tay đang thúc động phù ấn
của Hoàng Bắc Nguyệt giơ lên, nhìn thấy phù chú này quang mang đại
thịnh, nàng lập tức chấn động!
“Lục đạo Thiên Nguyên phù!”
“Thật tinh mắt!” Hoàng Bắc Nguyệt khen một tiếng, lập tức nhẹ nhàng liếm khóe môi, động tác khát máu, “Tuy nhiên, quá muộn!”