Bọn họ lập tức lách người vào, sau đó
hợp lực khép tường băng lại, bên tai thoáng chốc trở nên tĩnh lặng,
cuồng phong và hàn khí đều bị chặn ở bên ngoài.
Hai người dựa vào vách tường thạch
thất, hít sâu một hơi, nhìn nhau ở trong bóng tối, cho dù không thấy vẻ
mặt, nhưng từ trong đôi mắt lấp lánh cũng có thể nhìn thấy tiếu ý của
lẫn nhau.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra đá phát quang,
chiếu sáng một vùng nhỏ, ngẩng đầu nhìn gian thạch thất này, phát hiện
trên vách tường có mấy cái giá đỡ chậu lửa, có dấu tích từng có người cư trụ.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức dùng ngự hòa phù thắp sáng tất cả chậu lửa, tức thì cả gian thạch thất đều bừng sáng.
Thạch thất này rất lớn, bốn mặt vuông
vức, vách tường màu đen, cho dù cách ly hoàn toàn với cuồng phong bên
ngoài, nhưng sự rét lạnh của huyền băng vẫn thẩm thấu vào, cho nên trong cả thạch thất đều vô cùng lạnh buốt.
Trên vách tường màu đen kết một lớp
băng nhũ, bởi vì lửa bốc cháy trong chậu lửa, nhiệt độ dần dần dâng cao, những cây băng nhũ kia bắt đầu lách tách, lách tách nhỏ giọt xuống
dưới.
Cuồng phong nổi lên vừa rồi vẫn chưa
tan, ánh sáng từ chậu lửa trong thạch thất lay động, trong một cái góc
phía trước thạch thất, đột nhiên có thứ gì lóe qua.
“Có người!” Phong Liên Dực khẽ gọi một tiếng, kéo Hoàng Bắc Nguyệt lùi lại một bước!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng tập trung nhìn phía trước, tay đã vẽ một cái phù ấn, cảnh giác bày bố trận thế!
Ánh lửa chập chờn, bóng của hai người
bọn họ trong thạch thất khẽ động trên tường và nền đất, mà trên nền đất
phía trước cũng có một bóng người lay động giống như gợn nước không yên
ả.
Bởi vì có ánh sáng, cho nên có thể nhìn thấy nơi đó thấp thoáng có bóng người, giống như đang ngồi xếp bằng,
không hề nhúc nhích, ở trong thạch thất lạnh giá này, vô cùng quỷ dị!
“Là ai?” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng hỏi một câu, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính mình vang trở lại.
Bóng dáng quỷ dị kia không có hồi ứng, thậm chí không hề nhúc nhích một chút nào.
Nàng không khỏi nghi hoặc nhìn Phong Liên Dực, người này ở trong Tu La thành, chẳng lẽ hắn cũng không biết là ai sao?
Phong Liên Dực lắc đầu, hắn trước giờ
không biết trong Huyền Băng Ngục có người tồn tại, hắn lúc đó chỉ là ở
trên bản đồ nhìn thấy có gian thạch thất này, trên bản đồ cũng không có
ghi chú bên trong có người.
Người này làm sao vào được đây? Huyền
Băng Ngục là ngục gần Tu La thành nhất, hắn có thể xông vào đây, không
lý nào lại không có ai phát hiện.
“Ta qua xem thử.” Hoàng Bắc Nguyệt cởi
áo choàng xuống, trong đây không có lạnh như bên ngoài, thân thể của
nàng mấy năm qua được rèn luyện rất tốt, rất có thể chịu lạnh.
“Ta đi với nàng.” Phong Liên Dực cũng cởi áo choàng, làm sao có thể để một mình nàng đi mạo hiểm đây?
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cự tuyệt,
chỉ là nhàn nhạt nói: “Không biết đó là người hay quỷ? Chẳng qua người
sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, ta hi vọng là quỷ.”
“Có bóng, chẳng phải đều là người sao?” Phong Liên Dực cũng cười nhạt.
Hoàng Bắc Nguyệt rất thất vọng nói: “Nếu là người, sợ rằng sẽ phiền rồi đây.”
Trong lúc nói, đã sải bước tiến lên.
Càng đến gần người quỷ dị đó, càng cảm
thấy có loại khí lạnh bổ tới, trong không khí có loại cảm giác quỷ quyệt khó nói nên lời, giống như có gì đó đè vào trong lòng.
Chờ đến khi ánh sáng của đá phát quang
có thể chiếu đến bóng người quỷ dị kia, thì lại có cơn gió không biết từ đâu thổi đến, làm cuộn lên quần áo trên thân bóng người kia.
Cùng lúc này, một lọn tóc màu đỏ lửa cũng chậm rãi phiêu lên ở trong ánh sáng nhẹ.
Vạn Thú Vô Cương trên người nhảy động kịch liệt một cái!