Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 590: Chương 590: Dung huyết tận xương (8)




Một loại cảm giác khó nói len lỏi vào trong lòng, giống như có âm thanh nào đó đang kêu gọi nàng, mà trên Vạn Thú Vô Cương chậm rãi tràn ra từng tia nguyên khí màu đen, thuận theo cánh tay của nàng phiêu về phía người trong bóng tối.

Hoàng Bắc Nguyệt lặng đi một chút, từ từ bước tới, ánh sáng trên đá phát quang dần dần chiếu ra bộ dạng của người đó. Không, đó không nên nói là người, mà là một bộ xương. Trên đầu bộ xương là mấy lọn tóc màu đỏ lửa còn sót lại đang lay động trong gió. Người đó ngồi xếp bằng, cho dù đã thành một bộ xương, nhưng khí thế kia dường như vẫn có thể chấn động non sông, thâm trầm như nước, đứng vững như núi, khiến những ai đến gần đều có nỗi thôi thúc muốn quỳ xuống vái lạy. Vạn Thú Vô Cương giống như trái tim, kích động nảy đập tựa như muốn nhảy xuống khỏi người nàng. Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay, mái tóc dài màu đỏ của nàng cùng mái tóc đỏ của bộ xương kia phản chiếu lẫn nhau, trong ánh sáng nhẹ hình như đã sản sinh một loại liên hệ kỳ diệu nào đó. Nàng đi đến phía trước bộ xương, chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên trước mắt lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, Phong Liên Dực hô một tiếng “cẩn thận!” đồng thời vươn tay kéo nàng lại! Mà nơi nàng vừa mới ngồi, một miếng băng đột nhiên đâm ra, trên mặt miếng băng lấp ló hào quang màu đen, có thể thể thấy trên miếng băng này có mang theo kịch độc! Người này tâm tư kín kẽ, cho dù chết, cũng không quên bố trí lớp lớp cơ quan ở bên cạnh, khiến người muốn đến gần hắn đều bỏ mạng ở đây! Cũng may mà Phong Liên Dực nhanh tay, nếu không Hoàng Bắc Nguyệt bởi vì đang thất thần mà bị thương trúng độc là cái chắc. Liếm cái môi khô một chút, Hoáng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi: “Người này đã chết rất nhiều năm rồi đi?” “Hẳn là mươi năm rồi.” Phong Liên Dực nhìn nàng, thấy thần sắc nàng có chút khác thường, không khỏi lo lắng nói: “Làm sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, hơi mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là có tóc màu đỏ giống như hắn, nên cảm thấy có mấy phần thân thiết thôi.” Màu tóc của nàng vô cùng chói mắt, nhưng tóc của bộ xương kia bởi vì đã chết nhiều năm, đã mất đi độ bóng, nhưng có thể nhìn ra, người này khi còn sống cũng có mái tóc ngạo nghễ như lửa. “Xung quanh đây hẳn là còn có cơ quan, cẩn thận một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nắm chắc tuyết ảnh chiến đao, cười có chút cuồng ngạo: “Cơ quan nhiều thì thế nào? Người chết chẳng lẽ vẫn có thể bức chết người sống hay sao?” Trong lúc nói, tuyết ảnh chiến đao vung ra, từng miếng băng kia bị san bằng và bị gạt sang bên cạnh, Hoàng Bắc Nguyệt nghênh ngang đi qua, từng trận lửa phun trào từ bên hông, nàng giơ tuyết ảnh chiến đao chặn, hàn khí trên chiến đao bộc phát, va đập vào hỏa diễm! Nàng lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn chặn được đám lửa kia. “Không tệ, nếu như là ta, cũng sẽ bố trí cơ quan như vậy!” Phá liên tiếp năm cơ quan, rốt cuộc khi đi đến phía trước bộ xương, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên. Bởi vì nàng cũng nghĩ như thế, cho nên những cơ quan vừa tinh diệu vừa bất ngờ này hoàn toàn không ngăn được nàng. Phong Liên Dực vô cùng thưởng thức mà nhìn bóng lưng nàng, hắn chính là thích bộ dạng cuồng ngạo này của nàng! Không sợ trời không sợ đất, giống như hết thảy đều có thể bị nàng đạp xuống dưới chân! Hoàng Bắc Nguyệt thở dốc vài cái, sức lực tiêu hao khi sử dụng lục đạo thiên nguyên phù vừa rồi đã khiến nàng rất yếu ớt, bây giờ lại phá một chuỗi cơ quan của bộ xương thần bí này, thân thể đã có chút không thể chống đỡ, nhưng tinh thần lại bởi vì phản ứng không tầm thường của Vạn Thú Vô Cương mà vô cùng kích động! Khẽ vươn tay ra, trong không khí xuất hiện một vách chắn giống như nước, đặt tay lên, vách chắn trong suốt kia liền có từng gợn nước loang ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.