Thế này, thế này cũng quá ngạo nghễ đi! Nói thế nào thì Bách Mục Hàn Thiềm cũng là lục giai thần thú đó! Nàng
sao có thể không coi nó ra gì như thế được!
Tuy nhiên sự kiêu ngạo của thiếu nữ này, quả thật là khí phách quá đi! Đủ gan dạ sáng suốt!
Hoàng Bắc Nguyệt phách lối như vậy,
hoàn toàn khiến cho Bách Mục Hàn Thiềm đã quen thói hoành hành ngang
ngược đùng đùng nổi giận, hai con mắt trên đỉnh đầu bùng lên sáng chói,
đột nhiên từ trong mắt phóng ra một tia sáng trắng sắc bén.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ tung mình nhảy về
phía trước, bắt lấy một cành cây, xoay người nhảy lên, nơi nàng vừa đứng đã trở thành một cái hố to sâu hoắm tự lúc nào!
Hít vào một hơi, thật không hổ là lục
giai thần thú! Mới vừa rồi nếu như nàng di chuyển hơi chậm một chút, có
khi ngay cả xương cũng bị đốt thành tro bụi rồi ấy!
Mọi người mai phục xung quanh toát mồ hôi lạnh, tưởng chừng đến trái tim cũng phải ngừng đập.
Bách Mục Hàn Thiềm khinh thường liếc nàng một cái, bỗng mở miệng phun ra giọng người:
“Loài người yếu ớt cũng dám khiêu chiến ta, ngươi đúng là muốn chết!”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng trả lại nó một ánh nhìn thản nhiên, cười lạnh nói:
“Ai chết còn không biết đâu.”
Vừa dứt lời, trong mắt Bách Mục Hàn
Thiềm lóe lên ánh sáng, một lần nữa bắn ra tia sáng trắng giống hệt ban
nãy, tốc độ nhanh còn hơn chớp giật, nhoáng cái đã đến bên cạnh nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng phi người
ra khỏi cành cây, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, Băng Linh Huyễn
Điểu lập tức xuất hiện giữa không trung, hai cái cánh khổng lồ phất về
phía trước, một hàng băng tuyết tức thì che kín khoảng không phía trước
Bách Mục Hàn Thiềm!
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên trên lưng
Băng Linh Huyễn Điểu, nhân cơ hội nay bay đến chỗ cao nhất, Bách Mục Hàn Thiềm cũng không hề bị băng tuyết ngăn cản, ánh sáng trong mắt chợt
lóe, băng tuyết trong chốc lát đã đua nhau tan rã!
Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo như vậy cũng không nhịn được sợ hãi than một tiếng: “Quả là một kẻ địch mạnh!”
“Đúng vậy, nó là lục giai thần thú,
Băng, không cần giao chiến trực tiếp với nó, chỉ cần làm thế nào cho nó
mở ra tất cả mắt trên người là được!”
Hoàng Bắc Nguyệt ra lệnh, sở dĩ nó có
tên Bách Mục Hàn Thiềm, là bởi vì trên mình nó khắp nơi đều có mắt, nói
thì có chút ghê tởm, một con cóc khổng lồ mọc chi chít mắt trên mình,
nhìn thôi đã cảm thấy lông tơ dựng đứng rồi.
Một trăm con mắt, nếu như mỗi một con
đều khủng bố nhường này, lại cũng có thể phóng ra thứ ánh sáng trắng lợi hại như vậy, nói không nguy hiểm thì đúng là lừa mình dối người.
Tuy nhiên theo những lời tộc trưởng tộc Hách Na Lạp nói, Bách Mục Hàn Thiềm mặc dù có một trăm con mắt, nhưng
lợi hại nhất, chỉ có con ở trên đầu, những con còn lại, uy lực cũng rất
mạnh, cũng không lợi hại như vậy.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nàng chưa bao giờ ra tay mà không nắm chắc chiến thắng cả!
Băng Linh Huyễn Điểu biết nàng luôn
hành sự cẩn trọng, suy nghĩ kín kẽ, kế hoạch lập ra hoàn hảo, nàng nói
thế nào nhất định có lý của nàng, là linh thú đã được nàng thuần phục,
Băng Linh Huyễn Điểu chưa bao giờ nghi ngờ hiệu lệnh của chủ nhân!
“Được!” Băng Linh Huyễn Điểu đáp ứng
một tiếng, xoay mình lượn lên lượn xuống trên đỉnh ao, thỉnh thoảng lại
ra vài chiêu công kích Bách Mục Hàn Thiềm, nhưng cũng không xuất lực
công kích quá lớn, Bách Mục Hàn Thiềm mấy lần bắn ra tia sáng cũng không có cách nào chạm tới Băng Linh Huyễn Điểu!
Bách Mục Hàn Thiềm đã giận tới cực điểm hét to:
“Con chim thối tha, ngươi cho rằng ta chỉ có một con mắt này thôi sao? Ta cho ngươi biết thế nào mới là lợi hại!”
Nó vừa nói xong, tức thì vươn mình đứng lên khỏi ao, nước bùn loang lổ trên thân thể nó thi nhau chảy xuống,
sau đó từng con mắt trên mình lần lượt thức giấc.
Băng Linh Huyễn Điểu đánh với nó một
trận, đã có phần mất sức, dù sao đó là lục giai thần thú, không phải con cóc bình thường gì cho cam!