Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 503: Chương 503: Già Dạ Vương (11)




Khi tất cả con mắt vừa mở, khí thế của Bách Mục Hàn Thiềm hoàn toàn biến đổi! Oai phong thần thú lúc này mới bắt đầu phát ra.

Nếu như nói vừa rồi nó so với Băng Linh Huyễn Điểu mạnh hơn vài phần, vậy thì bây giờ, đã không còn cùng một đẳng cấp nữa! Oai phong mãnh liệt như sóng lớn, ùn ùn ập đến, mấy người đang núp đều là triệu hoán sư, nhưng cấp bậc cũng không quá cao, trong chốc lát, tất cả đều cảm thấy cả người phát run, trên người mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt, chân cũng mềm nhũn không thể động đậy. Từng đôi mặt hiện lên trong bóng tối chẳng khác nào mắt quỷ nơi Địa ngục tu la, vừa quỷ dị lại ghê tởm. Đột nhiên Chi Chi ở trong không gian linh thú bất an lăn lộn một vòng, lo lắng kêu lên ‘chít chít, chít chít’ vài tiếng, lục hành trên đầu lúc ẩn lúc hiện. Hoàng Bắc Nguyệt cùng bọn nó sớm chiều ở chung, đã có thể hiểu được phần nào ngôn ngữ tứ của Chi Chi, nghe được tiếng của nó, liền lập tức hô to: “Tất cả mọi người nhắm mắt lại!” Những người đó đang bị khí thế thần thú của Bách Mục Hàn Thiềm dọa cho nơm nớp lo sợ, nghe được thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều theo lệnh nhắm tịt mắt lại. Có người không kịp phản ứng, đột nhiên kêu thảm một tiếng, từ chỗ núp rơi thẳng vào trong ao, hai tay che mắt giãy dụa, càng lún càng sâu, cuối cùng bị đầm lầy nuốt chửng. Hoàng Bắc Nguyệt thầm giật mình, thì ra những con mắt khác của Bách Mục Hàn Thiềm, mặc dù không thể bắn ra tia sáng lợi hại, nhưng cũng đáng sợ không kém, cho dù không trực tiếp tấn công, nhưng chỉ cần nhìn vào, cũng sẽ bị thương! Con Bách Mục Hàn Thiềm này là dân ảo thuật đấy ư? Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, trong tay thi triển thuật pháp, nói: “Ngự băng phù, mười trượng băng lao!” Một đạo bùa mang theo tuyết trắng ánh lên, bên mình Bách Mục Hàn Thiềm đột nhiên mọc lên băng lao cao mười trượng, hoàn toàn giam cầm nó ở trong đó, cũng ngăn lại cái nhìn của những con mắt đáng sợ . Chính là lúc này! “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta bắt đầu!” Hoàng Bắc Nguyệt điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu ha cánh xuống thấp, quắp lấy người vừa rơi vào ao, chỉ còn lộ ra một cánh tay, vứt lên phía rừng rậm bên cạnh. Cùng lúc đó, những chàng thiếu niên vẫn đang sợ hãi run rẩy nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng mười trượng băng lao giam giữ Bách Mục Hàn Thiềm, tức thì tinh thần chấn động, đưa tay kéo xuống miếng vải đen bọc ngoài tấm chắn! Trong nháy mắt, ánh sáng lan tỏa khắp nơi! Vì bảo vệ quê hương, quyết không lùi bước! Tấm chắn tỏa ra ánh sáng chói lọi, tất cả mọi người dùng miếng vải đen che lại đôi mắt, sau đó đồng loạt hướng tấm chắn về phía Bách Mục Hàn Thiềm! Một trăm con mắt của Bách Mục Hàn Thiềm đã hoàn toàn mở ra, mười trượng băng lao của Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể giữ chân nó một lát, đã bị nó đánh cho nát bấy! Thế nhưng, phá xong mười trượng băng lao, còn có một thứ ghê ghớm hơn ở ngoài chờ nó! Một trăm con mắt chạm trán với ánh sáng chói lòa đến từ bốn phương tám hướng, lập tức không thể chống chịu được bao lâu, Bách Mục Hàn Thiềm cũng sợ hãi thụt lùi trở lại trong ao, phát ra tiếng gào vừa phẫn nộ vừa đau khổ. “Loài người! Ngươi cho rằng ta dễ dàng nhận thua như vậy sao?” “Ngươi muốn nhận thua, cũng không có cơ hội!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Hôm nay mục đích chúng ta tới đây chỉ có một, chính là giết chết ngươi!” Sau khi nói xong, mọi người đều thi triển thuật pháp của chính mình, hỏa, băng, lôi, phong, thổ, tất cả thi nhau đánh về phía những con mắt của Bách Mục Hàn Thiềm! Bách Mục Hàn Thiềm gầm lên lui về phía sau từng bước, rốt cuộc không chịu được, hét lớn một tiếng: “Thiên nhãn! Mở!” Chỉ một thoáng, một trăm con mắt trên mình nó, tất cả đều nhắm lại, chỉ có con mắt trên đầu, là sáng rực trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.