Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 504: Chương 504: Già Dạ Vương (12)




Chỉ một thoáng, một trăm con mắt trên mình nó, tất cả đều nhắm lại, chỉ có con mắt trên đầu, là sáng rực trở lại, sau đó hai tròng mắt đột nhiên trợn trừng, hình thành một cái động tối om thật lớn trên đầu!

Bên trong lỗ đen kia có hai vệt trắng đen thoắt ẩn thoắt hiện, càng ngày càng mở rộng vòng tròn, cuối cùng biến thành một vũng xoáy nhìn không thấy đáy! Nó chớp mắt một cái, không gian xung quanh dường như cũng quay cuồng theo, hùng mạnh đến nỗi đến mặt đất cũng rung chuyển dữ dội. “Không gian năng lực?” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ thều thào, thì ra con mắt trên đầu nó không chỉ có thể phóng ra ánh sáng đáng sợ, còn có cả năng lực khủng bố hơn! Nếu như thật sự nó có thể thay đổi không gian, nhất định sẽ có người bị hút vào trong không gian của nó, vĩnh viễn cũng ra không được! Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, đúng là lúc này. “Tiểu Hổ.” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, đột nhiên từ bên người nàng thoát ra một tia sáng vàng, một tiếng hổ gầm lên, thân thể Tiểu Hổ nhanh chóng hiễn ra rõ ràng, to lớn không kém gì Bách Mục Hàn Thiềm. Cả mình được phủ một lớp vàng kim thần thánh không thể xâm phạm! Cùng là thần thú như nhau, nhưng khí thế của Tiểu Hổ hơn ở chỗ còn có thể làm cho người sinh lòng e ngại! ( My : tiểu hổ đã trở lại và lợi hại hơn xưa TTvTT) “Thần thú!” “Đúng là thần thú rồi!” “Thần thú ở đâu ra cơ chứ ? A! Chẳng lẽ là của vị các hạ kia ? Trời ạ!” “Đó là hoàng kim thánh hổ! Thuộc tính hỏa, xem ra còn chưa trưởng thành, vậy mà đã lợi hại thế ư!” Người xung quanh đều kéo lên mảnh vải che trên mặt, trợn mắt há mồm nhìn Hoàng kim thánh hổ cùng Bách Mục Hàn Thiềm đối đầu! Phải biết hai thần thú đối đầu ở trong Phù Quang rừng rậm là cực kỳ hiếm thấy! Tiểu Hổ uy phong lẫm liệt, như một vị tướng quân đã sẵn sàng ra trận, cực kỳ khác biệt với hình ảnh hiền lành đáng yêu khi thu nhỏ, toàn thân nó tỏa ra sát khí có thể làm cho người ta nhận ra sự phẫn nộ không thể kiềm chế! Bách Mục Hàn Thiềm nhìn nó, khinh thường nói: “Hừ, Hoàng kim thánh hổ, năm đó ta cũng đã từng giết qua một con Hoàng Kim thánh hổ!” Tiểu Hổ thấp giọng rít gào một tiếng, trên mình bùng lên lửa nóng, giương cao móng vuốt khổng lồ vung về phía trước, một đám lửa đỏ biến thành lưỡi dao sắc bén, đánh về phía Bách Mục Hàn Thiềm! Bách Mục Hàn Thiềm không né cũng không tránh, chỉ là trên đỉnh đầu mở ra hai tròng mắt xoay tròn, sau đó lửa của Tiểu Hổ bị nó nuốt chửng, không thừa lại một mảnh! Tiểu Hổ sửng sốt, lập tức ảnh lửa trên mình càng thêm rừng rực, gầm nhẹ một tiếng, miệng phun ra vô số tia lửa, đốt cháy cả vùng ao xung quanh! Thứ nước thường thì sao có thể ngăn được lửa của thần thú, trong nháy mắt đã bốc hơi hết, Bách Mục Hàn Thiềm sợ nóng, mà lửa cháy vô cùng mạnh mẽ, khiến cho nó cực kỳ khó chịu, thân thể to lớn dần dần đau đớn, chợt thấy nó cúi đầu, đôi mắt trên đỉnh đầu mở ra hướng về phía Tiểu Hổ. Hoàng Bắc Nguyệt vội nói: “Tiểu Hổ, không được nhìn về phía con mắt kia!” Nàng vừa dứt lời, thân thể bốc lửa ngùn ngụt của Tiểu Hổ đã biến mất, nó phóng đi như chớp, xông về phía sau Bách Mục Hàn Thiềm, há miệng cắn vào cổ Bách Mục Hàn Thiềm, dùng sức xé rách, một mảng thịt dày đã bị nó cắn xuống! Nhất thời, mùi tanh hôi tràn ngập mọi nơi. Bách Mục Hàn Thiềm điên cuồng rống to, xoay đầu một cái, liền từ miệng Tiểu Hổ biến mất! Nó lợi dụng lực lượng không gian bỏ chạy! Tuy nhiên, hiển nhiên Bách Mục Hàn Thiềm không hề biết cách sử dụng thành thạo không gian năng lực này này, trên không trung có ánh sáng chợt lóe, không gian trở nên méo mó, sau đó nó hiện ra phía sau Tiểu Hổ, giơ lên móng vuốt to lớn, xem chừng là muốn đánh lén! Tiểu Hổ này bình thường mặc dù lười biếng, nhưng lúc được Hoàng Bắc Nguyệt huấn luyện, nó cũng tuyệt đối nghiêm túc thi hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.